Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Khi anh nắm lấy tay em ...



Khi anh nắm lấy tay em,

Em thôi không còn để những vẩn vơ lo âu làm vương sầu đôi mắt ướt, mềm mại cả tâm hồn với cảm giác được chở che. Khe tình cảm của em đâu có sâu nhưng tình anh quá nặng, êm đềm lèn qua khung cửa trái tim em... Cho một ngày, đầy ắp những tình yêu...


Khi anh nắm lấy tay em,

Một bước, hai bước... cả vạn bước chân em đi giữa trời giông bão, vẫn thấy trên cao mây trắng bình thản trôi và trời xanh ngập tràn ánh nắng trong ngần soi bóng em bên anh sóng sánh nghiêng nghiêng. Em biết là anh chẳng bao giờ để em lỡ nhịp, bởi từng bước em đi luôn có bàn tay anh nắm tay em... không rời...

Khi anh nắm lấy tay em,

Dải ngân hà như trải ra trước mắt em vô tận.... bừng sáng những vì sao lung linh soi đường cho anh dìu dắt em qua hết những ngày chông chênh. Đường em đi thênh thang vạn lối, lối tắt lối dài nào cũng có anh bên...

Khi anh nắm lấy tay em,

Em biết, có một trời yêu thương sâu vời vợi anh trao gửi cho em. Em biết, một cái nắm tay đôi khi em cần hơn muôn ngàn lời nói. Em hiểu ra rằng, chẳng chi sâu nặng bằng tình anh…

Khi anh nắm lấy tay em, em khẽ bối rối khép hờ đôi mắt, rụt rè co tay nhè nhẹ, để anh mỉm cười, chẳng buông mà lại nắm chặt hơn...

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

Một nửa của mình

Một người sẽ gặp một nửa của mình trong hoàn cảnh nào?


Có người gặp trong những chuyến đi, trên con đường đến một vùng đất mới, một thế giới mới khác với cuộc sống thường nhật mệt mỏi. Người thì đơn giản là được ai đó giới thiệu, bắt đầu đi chơi, tìm hiểu nhau rồi gắn bó với nhau cả đời. Người thì là bạn học cũ lâu ngày gặp lại nhau rồi bắt đầu một trang mới...

Không biết có phải đã tìm thấy một nửa không, nhưng cả hai bạn thân hiện có đều bắt đầu từ một câu:"Dạo này rất là hay chat với ABC XYZ". Sau đó thì bắt đầu dính vào nhau luôn. Một đứa trong đó đang cân nhắc việc lên xe hoa sớm. Như thế hẳn là đã rất hài lòng với chuyện tình cảm. Như thế thật tốt.

Nghĩ về những chuyện đã qua, nghĩ về những người đã từng gọi là yêu, thấy thật hài hước.

Cảm giác muốn ôm 1 người, thế là bắt đầu một chuyện tình.

Cảm giác muốn hôn 1 người, thế là lại bắt đầu một câu chuyện khác.

Những cái ôm hôn, những cái động chạm, là chuyện tất nhiên khi yêu một người, nó thể hiện sự gần gũi thân thiết của hai kẻ đang yêu. Nhưng lẽ nào lại có thể ngược lại, tình yêu lại bắt đầu từ những ham muốn rất bản năng ấy?

Khi yêu có bao nhiêu chuyện cần phải cân nhắc, cần phải suy nghĩ, cần phải đắn đo. Đâu chỉ có cảm xúc, còn cảm giác cần được lắng nghe, cần được chia sẻ, cảm thông, cần được tôn trọng. Và đôi khi là cần được sự chấp nhận của người thân và bạn bè nữa. "Yêu nhau yêu cả đường đi lối về" là thế. Nhưng những cảm giác kia liệu có phải là tình yêu không?


"Một người sẽ gặp một nửa của mình trong hoàn cảnh nào?"

Đôi khi ta nằm lặng yên nhắm mắt lại thả trôi dòng suy nghĩ, thả trôi con tim đến một miền hoang vắng, có lẽ ta sẽ gặp lại anh nơi ấy. Nơi ấy chỉ có ta và anh, không ai khác, không gì khác, chỉ còn cảm xúc dẫn đường... Nhưng cuộc sống lại không như vậy, cuộc sống đôi khi không thuộc về bản thân mình, mà thuộc về những người khác, những cái khác ấy. Vì tất cả những lẽ đó, hãy để anh ấy đi. Vì người ta sống để yêu, chứ không thể yêu để sống. Có lẽ vậy.

Một ngày nào đó có khi nào ta gặp lại nhau trên con đường đời tấp nập, nếu thuộc về nhau hãy trở lại.

Nhưng biết thế nào là thuộc về nhau khi đã quyết định chia xa? Khi đã đi mất rồi liệu còn có thể trở lại?

Một buổi chiều xa vắng lơ đãng nhìn ra cửa sổ, ánh sáng dịu dàng yếu ớt cuối ngày hắt vào, từ xa mặt trời lặng lẽ lùi sau màn đêm, lại nhớ về một buổi hẹn hò nào đó từ rất lâu rồi...Rồi tự nhủ: Cảm xúc cũng chỉ là cảm xúc.

Tình yêu cuối cùng cũng chỉ là tình yêu mà thôi!!!

Bố bảo con trước khi lấy vợ!

Bố bảo lúc giận có thể cãi nhau nhưng đừng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Cãi nhau không có nghĩa con dùng những lời lẽ xúc phạm dành cho người mà con sẽ đầu gối tay ấp cả cuộc đời . Cãi nhau có nghĩa là nói hết những gì trong lòng để 2 Vợ Chồng con hiễu lẫn nhau, thông cảm cho nhau, xóa đi hết mỏi hiểu lầm. Bản thân con còn chẳng hiểu được con, thế nên đừng mong người khác phải hiểu con khi con cứ giữ trong lòng.

Bố bảo cãi nhau với phụ nữ thì đừng có nói nhiều. Chỉ cần nói vừa đủ. Độ khuếch tán âm thanh của đàn ông chẳng bao giờ bằng phụ nữ. Một người vợ chân chính sẽ đủ tinh tế để biết khi nào cần nói, lúc nào nên im lặng - ngay cả trong khi nóng giận nhất.

Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con, hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại.

Bố bảo dù ở ngoài XH, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, thì về nhà con vẫn là trụ cột của gia đình.  Vợ con có thể là người phụ nữ rất đảm đang, cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo quạt trần, nhưng hãy làm việc đó - trừ khi con quá bận. Nó vừa thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng.

Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con hãy nhớ rằng : Người bồ hiện tại yêu con mười phần, người vợ hiện tại cũng đã từng yêu con mười phần, nhưng ( như một số blogradio đã nói)  khi bước vào hôn nhân, vai trò của phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn, ngoài tình yêu họ còn có cả trách nhiệm. Vì vậy khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu khi bước qua hôn nhân chỉ còn lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, 3 phần con mất đi từ người vợ  sẽ được nhận lại gấp đôi từ gia đình và con cái của con. Và một lí do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con hạnh phúc nhất thời, còn người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc bền vững. Thật tuyệt vời phải không?

Bố bảo thời kì mang thai là thời kì khó khăn nhất đối với người phụ nữ. Là bởi vì muốn có được thiên thần thì phải qua thời gian khổ cực. Chính vợ con là người đã gánh vác sự khổ cực đó để đem lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con chẳng còn được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm gì. Hãy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm.

Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở, giống như bệnh tiền mãn kinh vậy. Thế nên con hãy là sợi dây kêt nối họ - hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời. Đừng để mẹ cảm thấy bà đã mất con trai, và vợ con cảm thấy chồng mình là người nhu nhược. Như thế mới là đàn ông chân chính.

Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang thai thì người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến tình cảm và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới, nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con.

Bố bảo " Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu". Nhưng nếu không hiểu, thì con chẳng thế yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con.

Bố bảo " quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc sống". Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng đay nghiến, vì đồng ý lấy vợ, là con đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy. Hãy khoan dung và độ lượng. Dù không nói ra nhưng chắc chắn, cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời - một tình yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng.

Và cuối cùng bố bảo, cuộc sống luôn thay đổi, hãy biết trân trọng từng ngày.

Gửi từ Email Hoàng Hương- Blog radio