Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

Noel lại đến !



Lại một mùa Noel đến, cảm giác rét nhưng không buốt như những năm nào.
Một nữa mùa đông đã đi qua, cảm giác ấm áp hơn. Ngẩm lại có những thứ ngỡ đơn giản, nhưng kiếm tìm được nó, giữ gìn được nó, lại là cả một chặng đường lắm khúc quanh co...
Cám ơn tất cả !

Đã ngần ấy thời gian trôi qua, sao năm nào cũng giống nhau : Mỗi mùa noel về lòng lại đầy trắc ẩn ???

Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Trong giờ phút quyết định, tôi ít niềm tin vào phụ nữ hơn !!!



       Chàng trai trẻ giành được phần thưởng trị giá 22 triệu đồng ở gameshow Ai là triệu phú tối qua (30/7) đang trở thành nhân vật gây sốt. Ở câu hỏi thứ 10, người chơi nhận được câu hỏi "Tác giả của tiểu thuyết Trở về Eden là ai" và phải dùng quyền trợ giúp hỏi ý kiến của tổ tư vấn. Hai người trợ giúp đầu đều là phụ nữ và đều chọn phương án A, thậm chí người thứ hai còn quả quyết đây là đáp án chính xác vì đã đọc tiểu thuyết này tới 3 lần. Người trợ giúp cuối cùng là nam giới và dũng cảm chọn phương án B.
        Sau một hồi suy nghĩ băn khoăn, người chơi kết luận: "Trong giờ phút quyết định, tôi ít niềm tin vào phụ nữ hơn" và chọn đáp án B. Đây cũng là đáp án đúng. Trước sự lựa chọn có phần lạ lùng này, người dẫn chương trình Lại Văn Sâm phải thốt lên rằng: "Tôi ngưỡng mộ bạn".


   Với quyết định đúng đắn, mang về cho mình giải thưởng 22 triệu đồng, người chơi đặc biệt này đang trở thành nhân vật gây sốt cộng đồng mạng và được gọi là "Thanh niên chuẩn nhất 2013". Mặc dù lập luận của người chơi đã giúp anh đưa ra được câu trả lời chính xác, nhưng không phải ai cũng đồng tình với câu nói của anh.
Bên cạnh những ý kiến bình luận mang tính hài hước gọi anh là "đàn ông đích thực", "thanh niên chuẩn nhất 2013", "thanh niên ưu tú" hay "chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau", cũng có ý kiến cho rằng ngoài cuộc sống thực tế, anh sẽ không dám mạnh miệng nói như thế.


Nhiều cư dân mạng tỏ ra rất tâm đắc với câu nói này.

Các bạn xem Video Clip tại đây :
        
       Trong khi đó, một số người khác quay ra chỉ trích 2 người chơi nữ đã tư vấn sai, nhất là người khẳng định câu trả lời của mình là chính xác.
       Đây không phải lần đầu tiên gameshow Ai là triệu phú chứng kiến một tình huống dở khóc dở cười như thế này. Trước đó từng có câu hỏi "Ngẫu hứng phố của nhạc sỹ Trần Tiến có nhắc đến đồ uống nào?" Các đáp án được đưa ra là trà đá / bia hơi / cafe / trà chanh. Người chơi chính hỏi tổ tư vấn tại chỗ và 3 bạn trẻ được hỏi có lẽ đều thích cập nhật xu hướng mới nên đều tư vấn đáp án trà chanh. Nhưng cuối cùng đáp án đúng lại là bia hơi.
      Cũng trong một câu hỏi về điệu múa nến của dân tộc nào, một người tư vấn khẳng định chắc nịch là điệu múa Thái "vì em là người Thái", nhưng câu trả lời đúng lại là... dân tộc Xá.
Hà Thu
Theo Infonet

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Đạo diễn Lê Hoàng: 'Ngọc Trinh biết quá rõ lũ đàn ông"



Với tựa đề ấn tượng: 'Ngọc Trinh - Hoa hậu nói là phải tin thôi!', Lê Hoàng đã vẽ nên chân dung của Ngọc Trinh một cách tỉ mỉ, sống động theo đúng 'chất Lê Hoàng'. Bài viết được rút từ cuốn 'Sao trong mắt Lê Hoàng'.

Câu nói của hoa hậu quốc tế Mỹ - Ngọc Trinh (thi ở bên Mỹ, lại có nhiều nước tham gia, chả gọi “quốc tế” thì gọi là gì?): “Khi chị giỏi, chị sẽ không gặp được những người đàn ông lo lắng cho mình” đã trở thành nổi tiếng.


Chỉ có kẻ điên mới nghi ngờ câu nói đó. Đơn giản vì nó do hoa hậu phát ngôn ra. Muốn trở thành hoa hậu đâu có đùa! Trên đất nước khác với cả triệu cô gái tốt nghiệp đại học, cả ngàn cô tốt nghiệp tiến sĩ, trong khi hoa hậu ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ có vài chục cô, đủ biết khó khăn và phức tạp như thế nào.

Chưa kể thi đại học còn có gian lận hồ sơ, quay cóp bài vở, chứ thi hoa hậu diễn ra hết sức công khai, đến thân thể còn nhiều lúc lộ thiên nói gì tới kiến thức! Hoa hậu nói là phải tin thôi!

Thứ hai, không lo thì thôi, đã lo thì phải lo cho gái xinh, dù bản thân mình có xấu đến mấy. Chả thế mà có phim “Quái vật với người đẹp” hoặc có chuyện thằng gù Quasimodo yêu mê mệt cô gái dễ thương Esmeralda. Chưa thấy anh nào sốt sắng lo cho phù thủy cả! Trường hợp Chí Phèo lo cho Thị Nở là cực kỳ hiếm, và cũng chỉ lo vài ngày rồi chán ngay.

Vì một cô gái xinh, đã không biết bao nhiêu anh bỏ vợ bỏ con, bán cửa bán nhà, chuyện ấy chỉ có đứa ngốc mới không biết. Đã vậy, hoa hậu còn là “xinh của cực xinh”, hoặc nói theo ngôn ngữ dân gian là “đỉnh của đỉnh”, thế thì lo cho hoa hậu một cách tâm toàn ý, lo đến quên cả thân mình cũng chả có gì sai.

Ngọc Trinh tuyệt ở chỗ biết căn dặn chị em muốn được đàn ông lo cho thì phải đừng tỏ ra là mình giỏi. Trời ơi, lời dặn dò ấy mới thông minh làm sao! Nếu không phải hoa hậu có trí tuệ siêu phàm thì chắc chắn không thể nghĩ ra được. Bởi Ngọc Trinh biết quá rõ lũ đàn ông.

Chúng có một khoái cảm vô bờ khi cảm thấy mình trở thành kẻ mạnh mẽ, che chở và đùm bọc cho người khác. Mà tự cổ chí kim có ai lại che chở cho tiến sĩ, có ai che chở vị giáo sư, có ai che chở bà giám đốc hoặc bà chủ tịch hội đồng quản trị không? Phải che chở cho nữ sinh, phải che chở cô thiếu nữ ngây thơ ngơ ngác, mắt đen láy và mở to tròn thế mới đúng luật!

Tiếp xúc với gái ngốc, hay theo lời Ngọc Trinh là gái không giỏi mới hạnh phúc làm sao! Hơi một tí là nàng nép vào ta, cái gì nàng cũng nhờ ta giảng giải, vật nào cũng muốn ta mua giúp.



Gái ngốc chả biết ai già hay ai trẻ, ai đã có vợ hay ai còn trai tráng, càng chả biết tiền của đàn ông từ trên trời rơi xuống hay do lao động khổ sai mà có. Gái ngốc cũng chả biết đắt rẻ thế nào, đòi mua túi xách Louis Vuitton mà cứ giản đơn như đòi mua cái kẹo, khiến ta vừa rút tiền ra vừa mê mẩn.

Xét ra, những cô nàng kém thông minh nhất là những cô cả cuộc đời cứ học quần quật, không biết đến phấn son là gì, không biết trang điểm là gì, hoàn toàn xa lạ với váy ngắn hoặc mái tóc đen mượt óng ả, cả đời các nàng chỉ đầu bù tóc rối hoặc đeo kính cận dày cộp, nhìn đâu cũng thấy những vấn đề của thế giới chứ không thấy nổi vấn đề của bản thân mình là vừa khó tính vừa cau có lại vừa khô khan. Những cô gái như thế đàn ông lo làm gì và lo cái gì? Chả lẽ lại mua tặng từ điển, hay tặng giẻ lau kính?

Hỡi đàn bà, khôn hồn thì có thông minh mấy cũng phải giấu đi! Muốn được đàn ông chăm sóc, lo lắng hoặc mua nhà mua xe cho thì phải khờ dại, phải chớp chớp mát, phải như Xuân Diệu đã viết: “Chỉ biết yêu thôi, chả biết gì!”

Cảm ơn Ngọc Trinh! Với tư cách là đương kim Hoa hậu quốc tế tại Mỹ (rõ ràng là hơn hẳn nếu tại Ma-rốc hoặc Campuchia) ở chỗ cô đã khẳng định 1 chân lý mà xưa nay một vài đứa còn dám nghi ngờ.

Với tuyên bố của mình, Ngọc Trinh đã đập tan những luận điệu có tính tuyên truyền lừa bịp, cho rằng với nhân loại nói chung và với phụ nữ nói riêng, kiến thức là điều rất quan trọng. Thực ra, kẻ có trí tuệ là kẻ tỏ ra ngốc một cách sâu sắc và toàn diện!

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

Truyện cực ngắn, cực hay



NHỮNG TRUYỆN CỰC NGẮN

1.Ba…

     Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi.
Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba…
Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:
- "Có dư đồng nào không con?".
Tôi đáp:
- "Còn dư bốn ngàn ba ạ".
Ba nói tiếp:
- "Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa".
Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng.

2.Mẹ và con
      Con lên ba, chơi bên nhà dì, bị xe đạp ngã, trúng đầu chảy máu. Mẹ đang nấu cơm, hốt hoảng bế con chạy ngay đến bệnh viện. Hú vía. Vết thương chỉ nhẹ bên ngoài thôi. Hoàn hồn, mẹ nhìn lại mình: chân không dép, quần ống cao ống thấp, áo loang lổ vết máu. Chả giống ai! Mẹ cười.
Con lớn, mẹ bỗng bị chứng nặng tai. Lần lữa mãi, mẹ mới nhờ con đưa đi khám bệnh. Bác sĩ bảo: Để quá lâu, hồi phục thính lực cũng khó. Nhìn mặt mẹ ngơ ngẩn, con khóc.

3.Lòng tin
Xe ngừng…
- Mận ngọt đây! …
- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ!
- Để con đổi cho!
Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
- Trời! Đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá! …
Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho.

4.Khoe
Ngày xưa, khi có ai hỏi con: “Bố làm nghề gì ?” …. Bố thấy con không vui và không bao giờ chịu trả lời là bố làm nghề thợ hồ. Bố cố gắng làm việc nhiều hơn để nuôi con ăn học & mong sau này con có được 1 nghề mà mọi người nể trọng trong xã hội. Con thành đạt rồi lấy chồng. Mỗi lần khách đến chơi, câu đầu tiên bố thường nghe con khoe là “Nhà em làm luật sư nên lúc nào cũng bận”
Bố buồn, chỉ ao ước được 1 lần nghe con khoe về nghề của bố …

5.Chuyện của nội
Nhận vé máy bay, cả nhà mừng tíu tít…
Dường như nội cũng mừng lắm. Nội ra vào, hết sờ cái cột, sửa thân bầu, lại bứt mấy đọt mồng tơi nấu canh. Con cháu cười nội lẩm cẩm…
Từ ngày lên máy bay cho đến khi định cư nơi trời Tây, nội luôn săm soi một gói giấy, vẻ quí lắm.
Chiều đông ảm đạm, nội ra đi, tay vẫn nắm chặt cái gói nhỏ. Bố nhẹ nhàng gỡ ra, một cục đất màu nâu rơi xuống, vỡ tan…

6.Nhạt
Người đàn bà vội vã ra đi vào một chiều mưa tầm tã.

Ngày ngày, chỉ còn lại người đàn ông lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm. Chẳng hiểu vì lý do gì, khách đến ăn ngày một thưa dần rồi vắng hẳn.

…Ngày nọ, có người đàn bà sang trọng tìm về con hẻm xưa. Không ai còn nhận ra bà. Người đàn ông và xe mì gõ không còn ở đó nữa. Người ta bảo kể từ cái dạo vợ bỏ đi, mì ông nấu không còn ngon như trước và quá nhạt.

Nhạt nên người ta không ăn của ông nữa…

7.Bàn tay
     Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em… Mềm mại.
Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em… Chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.
Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.

P/S: Có những điều quý giá luôn ở bên cạnh đến nỗi bản thân mình vô tâm với nó để mà theo đuổi những thứ quá xa xôi. Đến lúc giật mình nhận ra thì điều ấy đã không còn ở ngay cạnh, chỉ biết chua xót, tiếc nuối và hối hận mà thôi.

Nhớ !

Có lẽ nào em chẳng thể quên anh
Nỗi nhớ mong manh ngập hồn thơ dại
Cơn gió đi hoang thổi lòng em lạnh mãi
Áng mây chiều thao thức mãi một niềm thương
Em đã đi qua hết cả con đường
Chỉ thấy bóng cây đổ dài trên cát
Qua rồi ư ? Cái thời khao khát
Những tâm tồn tha thiết ở trong nhau.


Anh có bao giờ hiểu được nỗi đau
Trên bến vắng chỉ mình em chờ đợi
Nắng đi rồi thuyền về trong bóng tối
Để mình em bên nỗi nhớ bơ vơ ...
Anh có bao giờ anh nhớ nổi dòng thơ
Câu thơ cũ của một thời anh viết
Đêm lạnh lùng với niềm đau da diết
Ánh trăng buồn chấp chới ở đằng xa.
Nỗi nhớ cồn cào rồi cũng sẽ qua
Câu thơ cũ ngập ngừng vào dĩ vãng
Anh xa rồi con đường chiều vắng lặng
Có lẽ nào em không thể quên anh...

***
Làm sao vơi nỗi nhớ về anh
Khi tâm hồn em ngập tràn nhung nhớ
Em nhớ anh cồn cào cháy lửa
Tận vô cùng cũng chỉ nhớ về anh...

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Phải đuổi 30% công chức ăn hại ra đường?

Blog Thóc: Phải đuổi 30% công chức ăn hại ra đường

(VOV) - Nuôi không những cán bộ, công chức vô dụng này ngày nào là bất công ngày đó
Tôi có một ông bạn, (nói thật ra thì vài ông, thậm chí là nhiều ông), đã lâu lắm rồi tôi không biết anh làm chính xác việc gì… Ngày nào cũng thế, khoảng  gần 10 giờ anh mới lững thững thò mặt đến cơ quan. Đến nơi, anh thong thả cởi áo khoác, đun nước, pha trà, rồi ngồi ngả người khoan khoái trên cái ghế da mềm mại, một tay cầm thuốc lá, tay kia lật giở mấy tờ báo mới. Anh có biệt tài là điểm ngay ra được những tin "hot" để phổ biến cho cả phòng nghe, chêm vào những bình luận cực kỳ sâu sắc, chua cay rồi tự thưởng cho mình những tràng cười sảng khoái.

Uống trà chán, anh bật máy tính lên lướt web, đọc tin, người mẫu, ca sĩ hay hoa hậu... mà hở ra cái gì  là thế nào anh cũng biết…

Anh làm hết ngần đấy việc thì cũng là lúc trưa đến, thế là anh bốc điện thoại rủ người này, người khác đi ăn. Ăn chán, uống chán rồi về bắc chân lên bàn đánh một giấc đến quá hai giờ chiều mới dậy.

Dậy rồi anh lại làm nguyên hầu hết việc của ban sáng: pha trà, đọc tin và… chém gió. Lạ một điều là  anh cực kỳ bất mãn về thời cuộc. Suốt ngày than vãn về những hạn chế, bất cập, rồi nói xấu người khác như ranh, kể cả lãnh đạo từ thấp lên cao...
Chẳng cần nói thì bạn cũng biết, anh làm cho Nhà nước. Thời buổi này, chỉ có thể trong môi trường bao cấp mới có những người chỉ lĩnh lương và nói phét như thế. Tôi vẫn thường quan sát anh và những người giống anh, đáng ngại là thành phần này có vẻ đang ngày càng thêm nhiều hơn. Có lẽ chả có gì phi lý được hơn thế!  
Thế nên, lần đầu tiên nghe nghe một Phó Thủ tướng định lượng được là hiện nay cả nước có 30% công chức “có cũng như không”,  “sáng cắp ô đi, tối cắp ô về”, thực lòng  tôi vừa thấy sướng, lại vừa thấy cay đắng, bất bình.
Sướng là vi cái sự kém hiệu lực, hiệu quả của đội ngũ cán bộ, công chức đã được vạch ra cụ thể, rõ ràng chứ không chung kiểu “một bộ phận không nhỏ” nữa. một khi Phó Thủ tướng đã nói, tức là Chính phủ đã thấy rõ và sốt ruột lắm rồi. Hy vọng sau đây sẽ có những bước chuyển dứt khoát, tích cực.
Cay đắng, bất bình là vì Nhà nước và Nhân dân phải nuôi báo cô nhiều và lâu quá. 30% của 2,8 triệu, có nghĩa là 840.000 người. Nếu chỉ tính một lương tôi thiểu thì mỗi năm đã mất không cả chục ngàn tỷ đồng. Chưa nói hàng tấn tiền chi cho cơ sở vật chất, kỹ thuật, văn phòng phẩm, xăng xe… để đám người này “hoạt động”. Đây là cách tính khiêm tốn, tôi không dám tính đúng, tính đủ vì càng tính càng xót ruột.  Số tiền này nếu bỏ ra xây thêm trường học, bệnh viện ở vùng sâu, vùng xa hay đem cứu tế cho những người nghèo khó, cơ nhỡ trong xã hội thì tốt đẹp và có ích biết bao nhiêu.
Nuôi đám người này không chỉ tốn kém tiền của, hệ lụy mà họ gây ra còn khủng khiếp hơn nhiều. Bất ổn trong cơ quan, đơn vị phần lớn do đám này gây ra. Vì không làm mà chỉ nói là chính, nên họ nói hay như chim hót. Họ làm cho những người tích cực, có năng lực đâm ra chán nản, mất niềm tin.Thế là hiệu quả hiệu lực của tổ chức, bộ máy cũng giảm đi. Nói chung là hình ảnh của bộ máy Nhà nước trong xã hội sẽ bị méo mó đi nhiều. 
Nuôi không những cán bộ, công chức vô dụng này ngày nào là bất công ngày đó. Bất công sẽ dẫn đến bất bình, mất niềm tin, mất uy tín và mất nhiều thứ khác…
Cho nên, một khi đã định lượng được những cán bộ, công chức ăn hại rồi, đề nghị Chính phủ phải quyết tâm, nhanh chóng, tích cực, huy động toàn bộ hệ thống chính trị  vào cuộc, có giải pháp đuổi cổ họ khỏi các cơ quan Nhà nước, dành chỗ ấy cho những người trẻ tuổi, có trình độ, có tâm huyết mà vì lý do nào đó chẳng bao giờ lọt được vào khu vực công với cơ chế tuyển dụng, lựa chọn như hiện nay.
Tất nhiên, hô hào đuổi hết những kẻ vô dụng ra khỏi bộ máy có khi chỉ là khẩu hiệu phải hô nhiều lần và trong thời gian rất dài. Bởi vì đào thải được những người như thế không dễ, nếu chúng ta không có một cơ chế căn bản, khoa học về tuyển dụng, sử dụng, đánh giá, đãi ngộ, đào thải cán bộ, công chức. Cơ chế mới là điều quan trọng, vì trong cơ chế tốt, kẻ lười nhác có thể hóa thành người chăm chỉ, chuyên cần và ngược lại, với một cơ chế bị lỗi thì người thông minh, chăm chỉ, có năng lực vẫn có nguy cơ trở thành những kẻ lười nhác và ăn hại…
Tuy vậy, muốn nói gì thì nói, không thể để tình trạng bất công, phi lý như thế này kéo dài mãi được./.