Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2018

Thế nào là người LƯƠNG THIỆN

Vì sao người lương thiện hay gặp nỗi buồn và trắc trở?

Trong lúc tuyệt vọng tôi đã tìm đến một bậc thầy để hỏi: “Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên gặp khổ, trong khi những người ác sống thoải mái quá vậy?”

“Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên gặp khổ, trong khi những người ác sống thoải mái quá vậy?” (Ảnh: Pxhere)

“Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên gặp khổ, trong khi những người ác sống thoải mái quá vậy?” (Ảnh: Pxhere)

Người thầy hiền hòa nhìn người một lúc rồi nói: “Nếu một người trong lòng cảm thấy khổ, chắc trong tâm phải đang ôm giữ ác ý nào đó. Nếu một người nội tâm không có điều ác, người này sẽ không có cảm giác thống khổ. Vì thế, căn cứ theo đạo lý này, con thường cảm thấy khổ, nghĩa là nội tâm của con có tồn tại điều ác, con không phải là một người lương thiện thật sự. Mà những người con cho rằng là người ác, lại chưa hẳn là người thật sự ác”.
Một người có thể vui vẻ mà sống, ít nhất nói rõ người này không phải là người ác thật sự. Có cảm giác như bị xúc phạm và không phục, tôi nói: “Con sao có thể là người ác được? Gần đây, tâm con rất lương thiện mà!”
Thầy trả lời: “Nội tâm không ác thì không cảm thấy khổ, con đã cảm thấy khổ, nghĩa là trong tâm con còn tồn tại điều ác. Con hãy nói về nỗi khổ của con, ta sẽ nói cho con biết, điều ác nào đang tồn tại trong con”.
Tôi nói: “Nỗi khổ của con thì rất nhiều! Có khi cảm thấy tiền lương thu nhập rất thấp, nhà ở cũng không đủ rộng, thường xuyên có “cảm giác thua thiệt” bởi vậy trong tâm con thường cảm thấy không thoải mái, cũng hy vọng mau chóng có thể cải biến tình trạng này; trong xã hội, không ít người căn bản không có văn hóa gì, lại có thể lưng quấn bạc triệu, con không phục; một trí thức văn hóa như con, mỗi tháng lại chỉ có một chút thu nhập, thật sự là không công bằng; người thân nhiều lúc không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái…”
Con cho rằng, con có chỗ hơn người, tự cho là giỏi. Đây chính là tâm ngạo mạn. Ngọn núi cao mà ngạo mạn, sẽ không tạo nên loại nước tốt - người khi đã sinh lòng ngạo mạn, thì như có mắt mà không tròng, vì vậy, không thể nhìn thấy bản thân có bao nhiêu ác tâm, sao có thể thay đổi để tốt hơn. Cho nên, người ngạo mạn sẽ tự mình đóng cửa chặn đứng sự tiến bộ của mình. Ngoài ra, người ngạo mạn sẽ thường cảm thấy mất mát, dần dần sẽ chuyển thành tự ti.
Cứ như vậy, lần lượt tôi kể hết với thầy những nỗi thống khổ của mình. Thầy gật đầu, mỉm cười, một nụ cười rất đôn hậu, người từ tốn nói với tôi: “Thu nhập hiện tại của con đã đủ nuôi sống con và gia đình. Con còn có cả phòng ốc để ở, căn bản là đã không phải lưu lạc ngoài xã hội, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, con hoàn toàn có thể không phải chịu những khổ tâm ấy. Nhưng bởi vì nội tâm con có lòng tham đối với tiền tài và của cải, cho nên mới cảm thấy khổ. Loại lòng tham này là ác tâm, nếu con có thể vứt bỏ ác tâm ấy, con sẽ không vì những điều đó mà cảm thấy khổ nữa. Trong xã hội có nhiều người thiếu văn hóa nhưng lại phát tài, rồi con lại cảm thấy không phục, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị cũng là một loại ác tâm. Con tự cho mình là có văn hóa, nên cần phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngạo mạn. Tâm ngạo mạn cũng là ác tâm. Cho rằng có văn hóa thì phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngu si; bởi vì văn hóa không phải là căn nguyên của sự giàu có, kiếp trước làm việc thiện mới là nguyên nhân cho sự giàu có của kiếp này. Tâm ngu si cũng là ác tâm! Người thân không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái, đây là không rộng lượng. Dẫu là người thân của con, nhưng họ vẫn có tư tưởng và quan điểm của riêng mình, tại sao lại cưỡng cầu tư tưởng và quan điểm của họ bắt phải giống như con? Không rộng lượng sẽ dẫn đến hẹp hòi. Tâm hẹp hòi cũng là ác tâm”.
Sư phụ tiếp tục mỉm cười: “Lòng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp hòi, đều là những ác tâm. Bởi vì nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói”. Con đem niềm vui và thỏa mãn của mình đặt lên tiền thu nhập và của cải, con hãy nghĩ lại xem, căn bản con sẽ không chết đói và chết cóng; những người giàu có kia, thật ra cũng chỉ là không chết đói và chết cóng. Con đã nhận ra chưa, con có hạnh phúc hay không, không dựa trên sự giàu có bên ngoài, mà dựa trên thái độ sống của con mới là quyết định. Nắm chắc từng giây phút của cuộc đời, sống với thái độ lạc quan thay thế dần cho lòng tham, tính đố kỵ và ích kỷ; nội tâm của con sẽ dần được chuyển hóa, dần thay đổi để thanh thản và bình an hơn.
“Trong xã hội, nhiều người không có văn hóa nhưng lại giàu có, con hãy nên vì họ mà vui vẻ, nên cầu chúc họ càng giàu có hơn, càng có nhiều niềm vui hơn mới đúng. Người khác đạt được, phải vui như người đó chính là con; người khác mất đi, đừng cười trên nỗi đau của họ. Người như vậy mới được coi là người lương thiện! Còn con, giờ thấy người khác giàu con lại thiếu vui, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị chính là một loại tâm rất không tốt, phải kiên quyết tiêu trừ!”
Một người sống trong thế giới này, không nên tùy tiện xem thường hành vi và lời nói của người khác. Dẫu là người thân, cũng không nên mang tâm cưỡng cầu, cần phải tùy kỳ tự nhiên! Vĩnh viễn dùng tâm thiện giúp đỡ người khác, nhưng không nên cưỡng cầu điều gì”.

Một người sống trong thế giới này, không nên tùy tiện xem thường hành vi và lời nói của người khác. Dẫu là người thân, cũng không nên mang tâm cưỡng cầu, cần phải tùy kỳ tự nhiên! Vĩnh viễn dùng tâm thiện giúp đỡ người khác, nhưng không nên cưỡng cầu điều gì”.

Một người chỉ có thể nuôi dưỡng lòng khiêm tốn, luôn bảo trì tâm thái hòa ái từ bi, nội tâm mới có thể cảm thấy tròn đầy và an vui. “Kiếp trước làm việc thiện mới chính là nguyên nhân cho sự giàu có ở kiếp này, (trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu). Mà người thường không hiểu được nhân quả, trồng dưa lại muốn được đậu, trồng đậu lại muốn được dưa, đây là thể hiện của sự ngu muội. Chỉ có người tu luyện chân chính, mới thật sự hiểu được nhân quả, quy luật tuần hoàn của vạn vật trong vũ trụ, nội tâm mới có thể minh tỏ thấu triệt. Để từ đó, biết làm thế nào lựa chọn tư tưởng, hành vi và lời nói của mình cho phù hợp. Người như vậy, mới có thể theo ánh sáng hướng đến ánh sáng, từ yên vui hướng đến yên vui”.
“Bầu trời có thể bao dung hết thảy, nên rộng lớn vô biên, ung dung tự tại; mặt đất có thể chịu đựng hết thảy, nên tràn đầy sự sống, vạn vật đâm chồi! Một người sống trong thế giới này, không nên tùy tiện xem thường hành vi và lời nói của người khác. Dẫu là người thân, cũng không nên mang tâm cưỡng cầu, cần phải tùy kỳ tự nhiên! Vĩnh viễn dùng tâm thiện giúp đỡ người khác, nhưng không nên cưỡng cầu điều gì”.
“Nếu tâm một người có thể rộng lớn như bầu trời mà bao dung vạn vật, người đó sao có thể khổ đây?” Vị thầy khả kính nói xong những điều này, tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt đầy nhân từ và bao dung độ lượng. Ngồi im lặng hồi lâu…xưa nay tôi vẫn cho mình là một người rất lương thiện, mãi đến lúc này.
Phải! Chỉ đến lúc này, tôi mới biết được trong tôi còn có một con người rất xấu xa, rất độc ác! Bởi vì nội tâm của tôi chứa những điều ác, nên tôi mới cảm thấy nhiều đau khổ đến thế. Nếu nội tâm của tôi không ác, sao tôi có thể khổ chứ ? Xin cảm tạ thầy, nếu không được người khai thị dạy bảo, con vĩnh viễn sẽ không biết có một người xấu xa như vậy đang tồn tại trong con

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2018

Điều ước thứ 7 ...


Điều ước thứ 7...

    Hội ngộ và chia li..."Điều giản dị" này không phải chỉ được đúc kết bằng cả một đời người mà bằng chính HP và nỗi đau của nhân loại .
Có những người hội ngộ  bên nhau nhưng lại "chia ly trong tâm hồn", nhưng có những người suốt đời k bao giờ được bên nhau nhưng tâm hồn được  "hội ngộ " ở một điểm: thấu hiểu và sẻ chia...Chính vì vậy, HP hay đau khổ nhiều khi chỉ là một điều tương đối! 

Em HP không? Có chứ! Trãi qua những cung bậc vui buồn, những "có " và "mất " em luôn trân trọng và học được một điều lớn lao đó - là chấp nhận! Và còn một điều nữa, đó là sự nuối tiếc, một điều luôn canh cánh trong lòng như nhắc nhở mình rằng: mình đã tuột mất một HP trong đời!
Nhưng biết làm sao được phải k anh...


Từ khi lớn lên, em luôn mong muốn gặp được một người mạnh mẽ nhưng đối xử dịu dàng vs mình. Đến lúc này e đã mĩm cười rồi đấy. Cảm ơn vì tất cả nhé!
Quay ngược thời gian về những ngày đầu đó, đúng là như mới hôm qua. Vẫn in đậm trong e hình ảnh một người anh trai để mái tóc " đầm" gánh nước dẽo như con gái: ah, có vẽ con nhà chịu khó đây! Rồi bước vào tập thể đó, gặp lại anh em thấy một điều ngạc nhiên âm thầm

trong lòng. Lúc đó chỉ thấy anh gai góc, khô khan nhưng học thì thông minh phết!!! Và một điều nữa mà em luôn giữ kín trong lòng, đó là ánh mắt rực cháy cuối lớp luôn nhìn em khi e kín đáo quan sát về phía ấy. Cũng mâu thuẩn ghê cơ, khi đó mình k có quyền nói j vs anh nữa, vậy mà vẫn giữ riêng cho mình những cảm xúc chạm đến tâm hồn nhạy cảm của mình. Và em rất biết ơn sự chân thành của lòng mình lúc đó, để bây giờ nó chính là cầu nối quá khứ của we  để anh biết rằng- ngày đó anh k ...đơn lẻ chút nào ! 

Anh biết không, con bé ít nói hiển khô ngày đó chỉ là bề ngoài thôi, nằm bên trong là một vẽ lì lợm ương ương k ai bằng đấy! Và cái nư tự ái thì vút cao đến đánh mất cả trí khôn ! Khi nghe phong phanh anh chỉ là chơi chơi vui vui khi cá độ vs Bb thôi, em cảm thấy lòng tin bị vụn vỡ. Tất nhiên cũng k đau khổ lắm đâu nhưng khoảng cách trong tâm hồn - thứ duy nhất nối giữa a và e ngày đó- càng ngày càng xa đến độ em thử nhớ lại và tìm xem, anh và em có khi nào ngồi nói chuyện vs nhau k nhĩ?! Đúng là k, phải k anh! Suốt thời gian học cùng nhau điều đem đến cho nhau chỉ là nỗi buồn...E vẫn không quên cảm giác bàng hoàng, sợ hãi, ân hận khi vào cái đêm cả ktx yên lặng ấy. Sáng mai cảm nhận như ai cũng trách mình, ngay cả cô bạn thân cũng lặng lẽ k một điều an ủi . Giá như lúc ấy anh nói j đó vs em, chẳng hạn như: sao em lại khó khăn vs anh vậy...chắc em sẽ k im lặng giấu giếm những suy nghỉ của mình đâu. Và biết đâu tụi mình sẽ hiểu nhau hơn, phải không anh! Thế mà anh và em ngày càng xa lạ, đến độ em đã từng nghỉ anh rất ghét em đấy. Thật lòng vs anh rằng, bài báo tường ngày đó em có một phần nhỏ nhắn gửi cùng anh vs mong muốn anh đừng u nữa. Chỉ vậy thôi anh ah! K to tát, k lên gân, nhưng có điều e làm sao hiểu được anh rằng, u cũng là một thú vui và giải khuây nỗi niềm, nên đó là lý do mình k có điểm gặp nhau. Uhm , hiểu nhau đến độ như bây giờ thì đã khác rồi mà anh. Đi một quảng đường xa vời vợi như vậy để bây giờ mới được hiểu nhau, a có HP hay a có tiếc j k?!Và có lẽ đó là điểm nút chấm dứt một "tình thân" trong lòng hai đứa. Có lẽ là vậy! 


Rồi cũng có ngày Bb vội vã chia tay mỗi người mỗi hướng. Từ đó thật sự chúng ta xa cách về mọi nghĩa!Ai cũng có những niềm vui, hạnh phúc, buồn khổ,  trăn trở riêng! Sau này gặp gỡ nhau cùng Bb, anh và em hai thế giới cũng riêng. Cùng chung niềm vui Bb vô tư như chưa từng có điều j đã có. K chút giận hờn k chút lắng động...Nhưng điều khó hiểu nhất của tâm hồn, đó là: e giận hờn anh vì a đã thân thiết quan tâm đến một ai khác, a thì trách em vì đã không ủng hộ anh trong mọi cuộc vui của Bb trong lớp. Hic, đến độ này rồi té ra vẫn "quan tâm nhau" khiếp!!! Sợi dây vô hình nhưng lại rất vô tình này cứ làm anh em k tìm được điểm gặp nhau, để rồi như anh từng nói: we đã bỏ qua cơ hội. Hic, em mặc kệ, e chỉ nghỉ rằng, đến lúc đến thời điểm thì sẽ chín thôi! Một khoảng thời gian dài hơn cả tuổi trẻ chúng ta ngày đó! Có được hạnh phúc nhưng vẫn đau khổ. Có hội ngộ mà vẫn phải chia li....
...
Em 

Thứ Năm, 6 tháng 12, 2018

Những cô gái mùa đông :)

     
       Tôi không thích mùa đông nhưng lại có duyên phận với nó. Có lẽ cái mùa sinh của tôi mặc dầu đã sang xuân nhưng vẫn còn run rẩy trước những cơn gió buốt mùa đông, nó cũng cho tôi hiểu rằng đã sang xuân không có nghĩa mọi sự đã ấm áp, nằm trong chăn ấm không có nghĩa là không cô đơn và không đói khát. 
       
       Tôi thích những cô gái mùa đông!


"Những cô gái của mùa đông, vốn giữ cho riêng mình những yếu mềm mà không phải ai cũng hiểu. Đừng nghĩ rằng sinh ra trong mùa đông, em đã quá quen với cái rét buốt, cái cô quạnh hiu hắt mà không màng gì đến những vạt nắng hồng".


Trong cái giá rét đầu đông, em vẫn luôn tìm cho mình những vạt nắng hiếm hoi còn sót lại của cuối thu để rồi trong đó ánh lên màu cúc vàng rực rỡ, loại cúc cuối mùa quý hiếm chẳng dễ dàng gì kiếm được. tuy rằng chẳng biết được bao ngày cúc vàng cũng sẽ lụi tàn như vạt nắng cuối thu. Cũng chẳng sao cả, em là cô gái mùa đông mà.


       Cô gái mùa đông! nhìn bên ngoài sẽ cảm thấy thật lạnh lẽo và khó gần. Nhưng nếu có thể vượt qua lớp vỏ bọc bên ngoài và học cách yêu mùa đông thì bên trong là cả một vùng ấm áp.

       Cô gái mùa đông! ai bảo là em lạnh lùng và gai góc ? Chỉ vì mùa quạnh quẽ quá, nên em tự biết gồng mình khoác mạnh mẽ lên đôi vai em thôi...

        Cô gái mùa đông, ai bảo là em dễ buồn ???
Tháng 12/2018 . TT