Người đức cao vọng trọng cho rằng nghệ thuật làm chính trị mới là lợi hại nhất. Người dân dã cho rằng nghệ thuật kiếm bộn nhất là ca sĩ, người mẫu, MC, diễn viên, báo chí tuyên truyền …,
Nhưng không, tất cả đều nhầm, cái nghệ thuật siêu lợi nhuận là gì, bạn biết không ? đó chính là nghệ thuật … NÂNG BI 😀😀😀
Từ “nâng bi” vốn không có trong Từ điển tiếng Việt, nhưng trong xã hội, đó là một từ không xa lạ. Có nhiều luồng ý kiến giải thích nguồn gốc như sau:
- Một sếp một lính so tài với nhau trên bàn bi da. Anh lính dù trên cơ sếp, nhưng để làm vui lòng sếp nên đã liên tục đi những đường cơ dọn cỗ cho sếp ghi điểm. Xếp sướng quá nên đi đâu cũng mang theo và cho nhiều bổng lộc. Cái đó, người ta gọi là nâng bi, và nó được phổ biến dần trong xã hội để thành một từ chỉ chuyện bợ đỡ, nịnh nọt. - Có người nói rằng, thuật ngữ “nâng bi” có ở xứ ta từ trước khi Sài Gòn giải phóng, nó được nói chệch ra từ “Lobby” chỉ sự “vận động hành lang” để giành được ưu thế, sự ủng hộ cho đối tượng cần “Lobby”.
- Tuy nhiên theo nghĩa đen mộc mạc thì từ “Nâng bi” có nguồn gốc trong dân gian, là biến tướng của từ “Bợ Đái”-Miền Trung, hay “Bợ Dái”- Miền Bắc, sau này cải chính cho nó mềm và văn hóa chút là Nâng (Bợ) , Bi (hòn cà) 😩😩😩 . Có lẽ cách giải thích này mới là thực chất của vấn đề, đúng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen: Nâng là nâng niu một vật rất quan trọng với mình, luôn phải cẩn thận, dễ hỏng, dễ bị vô công. "Bi" là cái chỗ nhạy cảm nhất của con người, tất cả sung sướng, đau tức gì đều nằm ở đó, nếu chỗ đó được vuốt ve thì lên mây, nếu bị bóp thì đau hơn cả kim châm. 😜😜😜Hihi.
Không cần phải đầu tư kiến thức nhiều, không cần phải tôi luyện, chỉ cần cột sống mềm, cái lưỡi uốn dẻo và cái đầu cài sẵn một từ “Dạ”.
Muôn đời nay, ít ai tầm thầy để học nghệ thuật này, nhưng nó không thất truyền, trái lại nó có đất phát triển từ xưa đến nay và đang có chiều hướng mạnh mẽ ngày nay bởi từ trên xuống dưới, người ta đều cảm nhận được sự vi diệu của môn nghệ thuật này.
Một trong những bậc thầy “nâng bi” mà trở thành người giàu có quyền thế bậc nhất là Hòa Thân, đời vua Càn Long, nhà Thanh Trung Quốc. Khi Càn Long thấy mình hơi béo bèn hỏi Hòa Thân, Hòa Thân bẩm: “Cơ thể bệ hạ như thế này là cực kỳ chuẩn, thêm một tí là béo, bớt một chút là gầy!”. “Nâng bi” tinh tế đến thế là cùng.
Chưa hết, mỗi khi có dịp Hòa Thân đều nhả ngọc, phun châu ra những câu đại loại: “Công ơn của Hoàng thượng như trời bể, tài đức sánh ngang với Nghiêu, Thuấn!”. Thói đời, nói một lần vua chưa tin, nhưng nói nhiều lần Càn Long đâm ra tưởng thật, ngài khoái ra mặt. Và khi đó tài “nâng bi” của của Hòa Thân phát huy hiệu quả tột đỉnh!
Cái tài của Hòa Thân là biết chọn đúng thời điểm để “nâng bi”, khiến những câu nói hành động của ông ta có sức nặng ngàn cân.
Có ông quan huyện đang lúc thăng đường thì vô tình phát ra một cái rắm rõ to. Mùi xú uế bốc lên nồng nặc, ngài đang ngượng chín người thì một tên lính hầu nức nở: “Mùi vị thực dễ chịu, âm thanh nghe như tiếng đàn, tiếng sáo!”. Tên lính còn lại thì xun xoe thốt lên: “Chao ôi, thoang thoảng hương quế, hương lan!”. Quan huyện tuy có đỡ ngượng nhưng ngài chợt nghĩ rồi nói: “Thường thì trung tiện phải có mùi thối, nay rắm của ta mà các ngươi thấy thơm thì hẳn ta chẳng còn sống được bao lâu nữa!”. Nghe vậy hai tên lính hầu vội rối rít: “Bẩm quan lớn, bây giờ thì có mùi rồi, thối lắm ạ!”. Quả là nịnh… thối đến cỡ đó là cùng!
Khi trong một tập thể, xếp mà là người thích nâng bi thì lập tức sẽ có hàng loạt người muốn nâng bi. Mới đầu, người được nâng có thể khó chịu một chút, nhưng sau thấy sướng dần, nghiện, và thấy thiếu, trở nên cáu gắt nếu không có người nâng bi.
"Nâng bi” vốn chỉ có một chiều, dưới “nâng bi” cho trên, bé “nâng bi” cho lớn. Ngang hàng với nhau chẳng ai “nâng bi” mà chỉ rình… sút vỡ bi của nhau mà thôi. Nếu khéo “nâng bi”, người ta có thể thu được nhiều món lợi hơn so với công sức, tiền bạc bỏ ra để nâng. Con người khi đã “nâng bi” thành chuyên nghiệp, thì từ miệng họ các câu xu nịnh cứ tự nhiên tuôn ra một cách không dừng lại được. Có một gã nhân viên quen thói “nâng bi”, lúc nào gặp sếp gã ta cũng tìm ra được một câu gì đó để làm sếp vui lòng. Một lần, gặp sếp trong nhà vệ sinh, anh ta buột miệng: “Ôi sếp bận đến trăm công ngàn việc mà anh vẫn… đi vệ sinh cơ ạ!?”
Ngẫm cho cùng, mục đích của “nâng bi” là nhằm chiếm tình cảm của cấp trên để mưu cầu lợi ích cá nhân. Thường những người kém tài, thiếu thực lực thì lại có khả năng “nâng bi” và chịu khó “nâng bi” bất kỳ lúc nào có cơ hội. Tất nhiên nói như vậy không hẳn là những người có tài họ không biết “nâng bi”, chẳng qua là họ tự trọng và liêm sỉ hơn mà thôi.
Hãy luôn nhớ rằng nếu một kẻ thường xuyên “nâng bi” cho bạn thì hắn cũng sẽ dễ dàng “bóp bi” và “sút vỡ bi” bạn khi có cơ hội.
5/2019-TT




