Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010
Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010
Thương lắm khúc ruột Miền Trung!
Gần 30 người chết và mất tích, hàng trăm tỷ đồng trôi theo lũ, riêng Quảng Bình đã có 14 người chết vì mưa lũ ...
Cơn Đại Hồng thủy một lần nữa lại gây biết bao cơ cực cho người dân Miền Trung, trong đó nặng nề nhất vẫn là Quảng Bình .
Sao cái nghèo khó vẫn cứ đeo bám không buông vậy trời ?
Xót xa lắm!
Cơn Đại Hồng thủy một lần nữa lại gây biết bao cơ cực cho người dân Miền Trung, trong đó nặng nề nhất vẫn là Quảng Bình .
Sao cái nghèo khó vẫn cứ đeo bám không buông vậy trời ?
Xót xa lắm!
Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010
"Vẫn giấu trong tim một bóng người"
“Vẫn giấu trong tim một bóng người”
(Bài tham dự cuộc thi "Viết về mối tình đầu của Tôi")
24/09/2010 07:26 (GMT +7)
Những ngày đầu khi bước chân vào PTTH, em đã được đọc và nhớ như in những câu thơ trong bài thơ “Hai sắc hoa ti gôn” của nhà thơ TTKH. Có phải vì quá yêu những dòng thơ đó, nên câu chuyện trong bài thơ đã vận vào chính cuộc đời em:
….
Từ đấy thu rồi, thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
….
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.
Anh đã đi qua cuộc đời em như một cơn gió thoảng, nhưng những gì ngọt ngào và êm dịu của tình yêu đầu đời vẫn còn lưu giữ mãi trong em.
Vẻ ngoài bình thường, thậm chí hơi ngây ngô, không mấy ấn tượng của anh trong lần gặp gỡ ban đầu đã nhanh chóng tan biến. Giọng nói dịu dàng, thu hút của anh đã khiến em bối rối, con tim em xao xuyến.
![]() |
| Ảnh minh họa |
Từ ngày gặp anh, con đường đến trường của em trở nên ngắn ngủi hơn. Thay vì đạp xe thục mạng trong cái nắng nóng gay gắt của mùa hè, mưa phùn, giá rét của mùa đông như trước đây, nay, em đạp xe một cách khoan thai, trong lòng tràn ngập một niềm vui khó tả, trong đầu em miên man những suy nghĩ về tình bạn, tình yêu, về tương lai tốt đẹp. Trong mỗi dòng suy nghĩ đều hiện lên hình ảnh của anh.
Trái tim em như tan chảy khi mỗi sáng sớm tới trường được nhìn thấy nụ cười và ánh mắt của anh. Em hạnh phúc mỗi lần được đi chung đường cùng anh, chỉ cần vô tình chạm tay nhè nhẹ vào tay anh, dù có thẹn thùng đỏ mặt nhưng trong em rạo rực niềm vui. Mối tình áo trắng đầu đời của em và anh đã bắt đầu từ cái liếc nhìn, cái chạm tay nhè nhẹ đấy.
Em yêu vô cùng những bức thư, những bài thơ tình dù ngắn ngủi, dù lời lẽ còn non nớt vụng dại mà anh viết dành tặng riêng em. Em đã cất giữ nó cận thận trong ngăn tủ riêng để không thể ai vô tình đọc thấy. Có những đêm, em thao thức không ngủ được và dở ra đọc đi đọc lại đến hàng chục lần rồi khẽ mỉm cười, mà vẫn không thấy chán.
Em đã từng khóc và giận dỗi khi thấy anh nói chuyện với bạn gái cùng lớp trong khi em đợi anh suốt giờ ra chơi bên hành lang lớp học. Rồi sau này, em mới hiểu đó là cảm giác ghen trong tình yêu.
Ngày cuối cùng trước khi rời xa mái trường thân yêu, lần đầu tiên anh và em đã đi chơi cùng nhau. Hai đứa lang thang khắp khu phố cả một buổi chiều dài và anh đã đưa em về trên con đường đầy hoa và lá. Những bông hoa bên đường như đang nói cười cùng chúng ta, hương thơm của hoa phủ đầy trên mái tóc mượt mà của em.
Khung cảnh nên thơ, lãng mạn như chính mối tình đầu trong sáng và không kém phần thi vị của chúng mình. Lòng em ngập tràn hạnh phúc và em cũng đã đọc được điều đó trong ánh mắt anh. Dưới bóng cây hoàng lan trước cổng nhà em, anh nắm chặt tay em và hôn vào má em. Em đã biết thế nào là cảm giác êm ái, ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc của nụ hôn đầu.
Và rồi… em đã khóc rất nhiều trong buổi chiều mưa khi tiễn anh đi du học và cũng là để trở về đoàn tụ với gia đình.
Rồi những buổi chiều dài đợi anh trong vô vọng. Một mùa thu, hai mùa thu, ba mùa thu và nhiều mùa thu nữa đã trôi qua, và em hiểu rằng, anh đã chọn nơi đó như điểm dừng chân của anh. Em đau khổ khi anh chúc em hạnh phúc. Hạnh phúc là điều ai cũng mơ ước, nhưng em không muốn nhận lời chúc mừng đó từ anh và không có anh, liệu đời em có hạnh phúc?
Em thất thần khi đi trên phố, nhìn thấy ai đó giống anh. Em trở lại trên con đường năm xưa, không ngăn nổi dòng nước mắt khi những kỷ niệm năm nào còn nguyên vẹn trong em. Con đường vẫn còn đây, vẫn có hoa, có lá nhưng cảnh vật trở nên đìu hiu và buồn tẻ trong mắt em. Trên cây hoàng lan vẫn còn khắc tên em và anh. Nụ hôn đầu anh trao cho em dưới bóng cây năm nào vẫn ngọt ngào, êm dịu như vừa mới hôm qua vậy.
Em lên xe hoa với người mới trong niềm vui của ngày vu quy. Nụ cười nở trên môi em nhưng trong lòng em chất chứa một nỗi niềm sâu thẳm. Những ngày bên anh, em đã thầm ước một đám cưới giản dị mà chú rể là anh và cô dâu là em. Nhưng điều đó, mãi mãi không thành hiện thực.
Hình bóng anh chưa ngày nào phai mờ trong em. Em đã tự nhủ, không cho phép mình được nghĩ đến anh nhưng em chưa bao giờ làm được điều đó và em cảm thấy thật có lỗi với chồng em. Nhiều đêm, em khẽ úp mặt vào tường để những giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Và em thầm hứa rằng, em sẽ sống tốt, sống hạnh phúc như điều anh đã chúc em từ nơi xa ấy.
Ước mơ được cùng anh đạp xe về lại con đường năm xưa đã không thành hiện thực. Bây giờ anh và em đang đi trên hai con đường. Trên con đường của anh, có bao giờ anh nghĩ đến em? Còn với em, anh đã mang đến cho em những cảm xúc của tình yêu đầu đời mà em không thể tìm lại được và có lẽ nó cũng sẽ không thể nào phai nhạt trong em.
Tình yêu đó dù thật ngắn ngủi nhưng vô cùng sâu sắc, nó đã làm nên một phần của cuộc đời em, làm nên những nỗi niềm riêng trong em, như nỗi niềm của người con gái trong bài thơ “Hai sắc hoa ti gôn”.
Mùa Thu và Hoa Sữa
Mười sáu tuổi, tôi đã yêu và... khao khát
(Bài viết tham dự cuộc thi: " Mối tình đầu của Tôi"
(Bài viết tham dự cuộc thi: " Mối tình đầu của Tôi"
27/09/2010 07:01 (GMT +7)
Tôi yêu mùa thu và hoa sữa.
Vì giản dị, mùa thu và hoa sữa để em lại trong tôi...
“Tuổi mười lăm em lớn từng ngày
Một buổi sáng bỗng thành thiếu nữ
Hôm ấy mùa thu tôi vẫn nhớ
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ…”
(“Hoa sữa”_Nguyễn Phan Hách)
Em không phải nàng thiếu nữ trong bài thơ ấy, dù mối tình đầu của tôi có nhiều nét giống bài thơ. Em là của tôi. Của những buổi chiều cuối thu nắng nhạt. Của con đường thơm mùi hoa sữa mà có lúc tôi những tưởng nó dài lên bất tận.
Mỗi buổi sáng, tôi thường đến lớp rất sớm để từ cửa sổ bắt gặp em cùng với xe đạp, dưới những tán xà cừ xanh mát khẽ ngâm nga một giai điệu gì đó. Không hiểu vì sao nhưng tôi cho rằng đó là khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày của mình. Khoảnh khắc chìm đắm vào nỗi buồn dịu quyến rũ. Những khi gió heo may về sớm, đôi vai gầy run nhẹ theo tiếng xao xác của lá khô cuộn mình.
Em yêu mùa thu với những chùm hoa sữa, điều đó tôi biết. Em yêu những chiếc lá khô mỏng manh như chính bản thân em, điều đó tôi cũng biết. Thế nên tôi cho rằng em đẹp, vì em là mùa thu.
![]() |
Nhưng có một điều em không biết. Tôi cũng yêu mùa thu. Yêu cánh đồng dọc theo con đường đến lớp. Trên cánh đồng ấy có loài hoa thường cuốn chân tôi bởi màu tím ngan ngát lúc tan trường. Màu tím huyền hoặc thường dẫn đến những mộng tưởng dễ vỡ.
Người ta nói, tuổi 16 là tuổi của sự nông nổi và bồng bột. Nhưng nhờ sự bồng bột đó mà tôi yêu em, mối tình đầu thủa học trò. Tôi đã lấy hết can đảm có thể có ở cái tuổi 16 gởi đi bức thư tình đầu tiên. Điều gay go lúc đó là làm sao bức thư kia có thể đến đích. Tôi không quen ai trong số những người bạn của em.
Không còn cách nào khác tôi đành cầu viện sự giúp đỡ từ người bạn thân nhất. Và phải nói rằng thật khó khăn khi phải thổ lộ hoàn cảnh của mình với cậu ta. Dù phải mất cho cậu ấy một tuần liền những bữa phở vào buổi sáng, dù cậu ấy không thích vẻ ngoài lãnh đạm của em tôi cũng không cho rằng nó quan trọng.
Nếu nói tình yêu là mù quáng thì nó thể hiện đầu tiên ở những bức thư tình tuổi học trò. Trong thư hồi âm của mình em nói muốn tập trung cho việc học. Bức thư hồi âm tiếp theo em muốn chúng ta là bạn. Và bức thư cuối cùng em nói: “Good luck for you”. Ngay cả lúc hiểu rõ nghĩa của những câu tiếng Anh ấy tôi vẫn không tin vào sự thật là tôi đã thất bại. Cậu bạn tôi cười chế giễu cho rằng không nên quá si tình.
Người ta không thể lấy lí do học hành để không thể đón nhận chuyện tình cảm mặc dù đó là lí lẽ xác thực. Làm bạn là chấp nhận chờ đợi cơ hội đến với mình. Lời chúc may mắn không đồng nghĩa với việc chấm dứt theo đuổi. Tôi đã tự lừa dối mình bằng những ý nghĩ như thế mà không hề nhận thấy em chỉ xem tôi như người bạn đúng nghĩa.
Những lúc tan trường tình cờ giáp mặt nhau, có bao điều tôi muốn em biết lại không thốt lên được đành cười gượng gạo đáp lại nụ cười cũng không kém phần gượng gạo của em. Đến tình bạn là tất cả những gì tôi có cũng mang chút gì đó gượng ép, lạnh lùng.
Em giữ mùa thu cho riêng em, chỉ nhận ở tôi sự đồng cảm. Đồng cảm ở vẻ ngoài lãnh đạm của hai đứa hay sự trống rỗng trong lòng. Điều đó chẳng bao giờ tôi biết, tất cả chỉ dừng lại ở sự cảm nhận chủ quan. Những buổi chiều hiếm hoi đi bên em không giúp tôi chạm vào được mùa thu. Không hẹn hò, không một lần nắm tay nhau. Mối tình đầu của tôi thiếu cả nụ hôn đầu đời tôi từng ao ước sẽ một lần đặt lên đôi mắt buồn kia. Tôi không trách em, tại tôi có quá nhiều ảo tưởng.
Mỗi buổi sáng đến lớp tôi vẫn đợi bên khung cửa sổ, để đón em với chiếc khăn vắt hờ vai trong khi những cơn gió gió heo may cuối cùng nhẹ nhàng mơn trớn từng chiếc lá khô vàng. Thay vào cảm giác háo hức là nỗi buồn dịu nhẹ thoang thoảng mùi hoa sữa.
Mọi người vẫn tự hỏi tôi nhìn ngắm cái gì bên khung cửa sổ, cũng như tôi luôn tự hỏi giai điệu mỗi buổi sáng ngân nga ấy là gì. Điều này chỉ có mùa thu, hoa sữa và em là biết rõ.
Bây giờ vẫn còn trẻ dại lắm nhưng đã qua rồi cái thời nông nổi, có thể tình yêu với em chỉ là ngộ nhận và tôi sẽ có những mối tình khác nữa. Duy có điều tôi phải thừa nhận. Em không phải tất cả nhưng em là tình đầu, là một, và duy nhất. Không ai thay thế được.
Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010
Thường Thôi ....!!!
Hai chữ " Thường thôi" dạo này được chúng ta sử dụng nhiều, nghỉ lại rất ... say
Thường thôi ... Ừ mọi cái đều rất đỗi bình thường
Thường thôi ... Đúng chỉ là bình thường, như là cân đường hộp sữa ... hi hi
Thường thôi ... Đang vui, cũng chỉ .. thường thôi, Đang buồn, cũng chỉ ... thường thôi.
OK.. thường thôi.
Thường thôi ... Ừ mọi cái đều rất đỗi bình thường
Thường thôi ... Đúng chỉ là bình thường, như là cân đường hộp sữa ... hi hi
Thường thôi ... Đang vui, cũng chỉ .. thường thôi, Đang buồn, cũng chỉ ... thường thôi.
OK.. thường thôi.
Thứ Bảy, 11 tháng 9, 2010
Con Đĩ, Người Tình, hay là Vợ ?
Con đĩ, người tình, hay là vợ?
Người tình…
Tôi bỏ cô ấy để yêu một người khác, không phải vì tôi đã chán cô ấy… mà đơn giản là vì… cô ấy quá đặc biệt, tôi không thể hiểu nổi… và tôi sợ phải hiểu, sợ phải bước vào thế giới đầy rối ren của cô ấy.
Người yêu tôi bây giờ là một người đơn giản, cô ấy không quá hiền và cũng chẳng có cá tính dữ dội mấy, cô ấy không tự design một món quà cho tôi, không bất ngờ đến trước cửa nhà tôi trao cho tôi một nụ hôn, không nhét một cái gối to vào bụng và tưởng tượng rằng chúng tôi sắp có con… không, cô ấy không làm những điều mà người yêu trước của tôi làm. Cô ấy chỉ đơn giản gọi cho tôi một cú điện thoại mỗi ngày. Nếu muốn đi chơi với tôi, cô ấy sẽ lên kế hoạch trong vòng mấy ngày trước. Đến ngày Valentine cô ấy tặng tôi một miếng chocolate hình trái tim, trơn bóng không như miếng chocolate mà người yêu trước của tôi tự làm, có tên tôi và tên cô ấy trên đó.
Có thể có sự khác biệt quá lớn trong cách yêu của hai người… và cho dù biết rằng… người yêu trước của tôi yêu tôi một cách dữ dội hơn… thì tôi cũng không dám sống trong tình yêu ấy, tôi sợ sẽ bị nhấn chìm… điều tôi cần là một tình yêu đơn giản, có thể dẫn đến hôn nhân thì càng tốt. Sau khoảng 2 tháng chia tay, tôi vẫn nhớ cô ấy nhiều lắm, tôi không thể bắt gặp cô ấy trong hình hài người yêu mới nên tôi thường tự thần ra một mình, người yêu mới của tôi thấy vậy cũng hỏi thăm nhưng cũng chỉ là hỏi thăm cho qua chuyện, cô ấy không quan tâm nhiều đến điều mà tôi đang nghĩ.
Bất ngờ một hôm… Tôi nhận được tin nhắn của người yêu cũ.
“Anh thế nào rồi? Anh có được hạnh phúc không?”
“Anh thế nào rồi? Anh có được hạnh phúc không?”
Tôi reply ngay sau đó.
“Không hạnh phúc lắm! Nhưng giản đơn là được, anh cần nó…”
Một lúc lâu tôi không thấy cô ấy reply.
Tay tôi vẫn cầm điện thoại, vẫn chờ một dòng tin nhắn. Một lúc… một lúc lâu nữa… Tôi không chịu được nữa… tôi phải gọi lại, phải nghe bằng được giọng của cô ấy… Bất chợt, tôi chưa kịp bấm số thì điện thoại của tôi reo… Số của cô ấy… tay tôi run như lần đầu tôi bấm số làm quen với cô ấy.
- Em à, có chuyện gì không? Tôi cố lạnh lùng.
- Mình làm người tình anh nhé…
- Vậy là sao?
- Anh không cần phải yêu em… chỉ cần anh đến bên em những lúc anh cần em… có được không anh?
- Ừ…
Tôi biết tôi ừ là vì tôi còn quá yêu cô ấy… và tôi không có cảm giác tội lỗi mấy với người yêu mới… đơn giản là vì tình yêu mới không có gì đặc biệt, nổi trội.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ và đầy hoa cúc cắm ở xung quanh các vách tường.
- Anh tưởng em thích các quán cà phê có gam màu trầm cơ mà?
- Ồ… quen em lâu như vậy mà anh cũng không biết là em dễ thay đổi hơn là một cái lật tay sao?
Tôi cười, cô ấy vẫn hóm hỉnh như vậy, vẫn duyên dáng như vậy.
Chúng tôi về nhà của cô ấy, yêu nhau cũng khá lâu rồi nhưng thực ra tôi chưa bao giờ lên nhà cô ấy, tôi chỉ đứng tiễn cô ấy ngoài cổng khu chung cư, cô ấy bảo cô ấy chỉ sống một mình nên không muốn đàn ông lên, sợ lắm chuyện phát sinh, tôi bật cười, tôi đâu đến nỗi dê như thế, mà bây giờ là thời đại gì rồi mà cô ấy còn sợ chuyện đó… Vậy mà bây giờ… cô ấy chủ động mời tôi lên nhà.
Mọi người hàng xóm và bác bảo vệ già có vẻ quí cô ấy, người mỉm cười, người chào cô ấy, riêng bác bảo vệ thì nháy mắt với cô ấy một cái.
- Con bé này. Thế là cũng chịu dẫn người yêu lên nhà rồi hả?
Cô ấy cười nụ…
Nhà của cô ấy quá rộng đối với người ở một mình… chúng tôi ngồi uống nước, nói chuyện, bất chợt, cô ấy cố ý dựa vào ai tôi, tôi ôm lấy vai cô ấy… chúng tôi ngồi lặng một lúc… rồi cô ấy kéo khuôn mặt tôi lại thật gần, thật gần… tôi vẫn còn nghe rõ… lúc nụ hôn buông lơi lần đầu… cô ấy tựa trán cô ấy vào trán tôi thì thầm: “Em nhớ anh… đã từng nhớ không chịu nổi…” Tôi hôn cô ấy mãnh liệt hơn… Và chuyện đó đã xảy ra. Đó là lần đầu của hai chúng tôi.
Người ta bảo hạnh phúc xuất phát từ tình yêu chân thực thường không thể đi đôi với thực tế cuộc sống. Nhưng trong tôi vẫn tham lam, vẫn muốn có cả hai, tôi cần một người tình như cố ấy,nhưng tôi lại cần người yêu như người yêu tôi,và tôi chấp nhận sự thoả hiệp của chính mình.
Con đĩ…
- Anh có biết định nghĩa của người tình không??? Cô ấy nói trong tư thế nằm sấp và tay chống cằm.
- Không, cũng chưa bao giờ anh suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
- Một người tình thì kém xa một người yêu và hơn con đĩ một tẹo.
- Con đĩ… em nói nghe kinh quá.
Cô ấy không nói gì thêm, chỉ cười.
Chúng tôi duy trì quan hệ được hơn một năm. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc… nhưng lý trí của tôi vẫn đè bẹp hạnh phúc thực tại này. Có lẽ tôi sinh ra đã vậy. Không có từ mơ mộng mang tên cuộc sống. Tôi quyết định cưới vợ, không phải cô ấy mà là người yêu mới của tôi.
Khi tôi nói chuyện này với cô ấy, cô ấy không hề biểu lộ chút ngạc nhiên, thậm chí cô ấy còn lạnh lùng nói:
- Anh này… anh không tính giá cả cho những lần chúng ta quan hệ hay sao???
Tôi giật mình, tôi nghĩ cô ấy nói đùa…tôi cười xoà
Tôi giật mình, tôi nghĩ cô ấy nói đùa…tôi cười xoà
Mặt cô ấy đột nhiên nghiêm lại:
- Em nói nghiêm túc đấy. Không có gì là không có giá đâu.
Tôi không tin vào đôi tai mình nữa. Hoá ra tôi yêu nhầm một con đĩ mất rồi. Tôi vẫn cố cười.
- Bao nhiêu hả em?
- Tuỳ tâm anh thôi…
- OK! Mai anh sẽ mang đến, hôm nay anh không mang nhiều tiền.
Hôm sau, tôi mang một phong bì tiền gồm 2000$ đến nhà cô ấy… Trong đó tôi còn để kèm mảnh giấy “Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh,à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi”…
Tôi biết tôi quá cay độc khi viết những dòng ấy nhưng tôi quá tức giận.
Cô ấy không liên lạc với tôi nữa. Cuối năm, chỉ còn 3 tháng nữa là cuối năm… tôi chuẩn bị cho lễ cưới.
Tôi và vợ tôi sống lặng lẽ, đời sống tâm hồn hay chăn gối đều không sâu sắc… Được gần một năm, tôi phát hiện ra cô ấy ngoại tình, không đau khổ, giằng xé, chỉ hơi ngạc nhiên… Chúng tôi chia tay nhau trong sự thoả thuận ngầm rằng chưa có con cái quả là một điều may mắn.
Tôi bắt đầu nhớ đến người yêu cũ… Cô ấy thế nào rồi, có chồng chưa, hay vẫn là một con đĩ bao trọn gói.
Tôi quyết định đến thăm nhà cô ấy. Đứng ngoài cửa tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, có lẽ cô ấy đã có gia đình, ít nhất tôi cũng không phải ngại vì sợ phải bắt gặp cảnh cô ấy đang nằm với một người đàn ông khác.
Tôi gõ cửa. Một người phụ nữ ra mở cửa.
- Anh hỏi ai?
- Cho tôi hỏi Thư có nhà không?
Cô ấy không nói gì, lẳng lặng mời tôi vào uống nước. Xong đâu đấy cô mới chậm rãi kể chuyện…
- Cách đây gần một năm chính vì đứa bé này, con bé Thư nhà tôi đã đánh đổi chính mạng sống của nó.
Tôi đau nhói trong tim.
- Thư chết rồi hả chị? Chị không đùa chứ? Tại sao hả chị?
- Ừ! Hồi đó, bác sĩ khuyên nó là phá cái thai đi, nó bị bệnh tim, sinh con rất nguy hiểm, nhưng nó nhất quyết không chịu.
Tôi bàng hoàng… thì ra đây là sự thật. Sự thật đến chói tai và nhói lòng. Tôi ngồi thừ một lúc rồi bất chợt lên tiếng.
- Vậy bố đứa trẻ đâu?
- Con Thư nó là người đặc biệt, nó luôn làm những điều không ai đoán trước được, và có lẽ bố đứa trẻ là điều mà nó cũng muốn giữ kín… Nhưng tôi có một tấm hình nó giữ… hình như là của người đó… và hình như… đó là cậu. Đúng rồi, bây giờ tôi mới để ý… hình như đúng là cậu.
Chị dẫn tôi vào phòng Thư. Căn phòng vẫn nguyên cách trang trí. Những kỉ niệm xa xăm ùa về thấm đẫm nước mắt… Chị mở một hòm nhỏ và cầm ra một bức ảnh. Đúng rồi, đây là ảnh tôi, tôi nhớ hồi yêu nhau cô ấy xin tôi một bức ảnh để cài vào ví. Chị đưa thêm cho tôi một phong bì.
- Đây là tiền của Thư đưa tôi, bảo khi nào con nó lớn thì đưa cho con nó, nó đề phòng nếu nó sinh con mà không may ra đi, tôi cũng khá ngạc nhiên, nó có dư tiền trong tài khoản vậy mà nó phải cần 2000$ trong phong bì này đưa cho con nó là sao? Tôi nghĩ đó là của bố đứa trẻ. Có lẽ đó là cậu. Tôi nói có đúng không?… À, nó còn giữ một bức thư nhỏ, có lẽ là gửi cho cậu, tôi không dám dở ra xem.
Tôi vội vàng dở bức thư… màu chữ đã hơi hoen đi một tí. Không phải bức thư dành cho tôi… mà là bức thư… tôi đã dành cho cô ấy…
“Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh, à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi”…
Hình như là… tôi đã nhầm con đĩ với một người tình… à không… không phải người tình… mà là người yêu… mà cũng chẳng phải… là vợ tôi… thực sự là vợ tôi!!!
12 Khe ngực cháy bỏng nhất Việt Nam
12 khe ngực 'cháy bỏng' nhất Việt Nam
Có thể là 'hàng xịn' hoặc 'hàng giả', được yêu mến thậm chí gây phản cảm. Nhưng công chúng vẫn bị 'hút' vào nó như mạt sắt trước nam châm.
Lâu nay, trên bản đồ Châu Á, nhan sắc Việt cũng có 1 vị thế vững chắc và đáng tự hào. Chẳng phải tự nhiên mà du khách từ châu Âu đến các nước láng giềng tóc đen da vàng khi tới Việt Nam đều trầm trồ khen ngợi sự xinh tươi, duyên dáng của phụ nữ Việt.
Bất cứ điều gì có 'nền tảng' tốt đẹp đều sản sinh và 'gây dựng' nên những 'tác phẩm' hoàn hảo. Đừng quá thiên vị với những người đẹp quốc tế hay Trung Quốc, Đài Loan mà vô tình bỏ qua những mỹ nhân nóng bỏng của nước nhà. Bởi những mỹ nữ của Việt Nam cũng xinh đẹp, quyến rũ, gợi cảm và bốc lửa chẳng hề kém cạnh.
Trong làng giải trí hiện nay, cuộc chiến ngầm về nhan sắc giữa các mỹ nữ ngày càng 'nóng'. Chắc chắn người đẹp này khó thể 'ăn ngon ngủ yên' khi bỗng chốc xuất hiện một 'vì sao' kia sáng hơn, nóng bỏng hơn mình. Chính vì thế mà những mỹ nhân của chúng ta không hề tiếc tiền bạc, công sức và bất chấp mọi đớn đau để chinh phục được đỉnh cao của cái đẹp.
Và trong những thang điểm vô hình để quy ước và 'chấm điểm' một người đẹp hiện nay thì vòng 1 đang là tiêu chuẩn quan trọng nhất. Không thể gọi là hoàn hảo hay tuyệt vời khi chỉ có đôi chân dài, vòng eo thon mà ngực lại lép kẹp.
Để có cặp chân đẹp, vòng eo thon có lẽ thật khó vì chúng đã được cha mẹ định hình cho ngay từ khi còn trứng nước. Nhưng với công nghệ hiện nay, 1 vòng ngực nở nang ngọt ngào thật dễ như 'ăn kẹo'. Thế nên người đẹp Việt dường như ngày càng quyến rũ, gợi cảm và nóng bỏng hơn.
Danh sách gợi cảm đầy thú vị này chắc đếm không thể hết nhưng có thể kể ra 12 khe ngực hiện đang nóng bỏng và thu hút nhất trong làng giải trí Việt sau đây. Các người đẹp có thể là những siêu sao đinh cốt của showbiz Việt hay cũng có thể chỉ mới nổi nhưng ai cũng hấp dẫn, vẹn toàn và tài sắc.
Cũng có thể đó là 'hàng xịn' hoặc 'hàng giả' hay được yêu mến thậm chí gây phản cảm. Nhưng những cặp đào tiên này quả là đang 'hút khách' nhất hiện nay.
Chúng ta hãy cùng điểm mặt 12 khe ngực quyến rũ nhất đất Việt:
1. Mai Phương Thúy
Hoa hậu Việt Nam 2006 gây xôn xao dư luận vì vòng 1 căng tròn và nẩy nở 'chóng mặt'.
2. Jennifer Phạm
3. Hồ Ngọc Hà
Xuất thân từ siêu mẫu với thân hình mảnh khảnh nhưng thật kỳ là vòng 1 của người đẹp vẫn đẫy đà, tròn trịa.
4. Siêu mẫu Hà Anh

![]() | ![]() |
Lúc nào cũng bốc lửa và gợi cảm là Hà Anh.
5. Lê Kiều Như
Diễn viên kiêm ca sĩ Lê Kiều Như có lẽ là cái tên 'nóng' nhất hiện nay...
... Có lẽ không phải vì tài ca hát hay diễn xuất, viết truyện mà vì những tấm hình rực lửa của cô.
6. Lý Nhã Kỳ
7. Siêu mẫu Đinh Ngọc Diệp
Những 'cơn dư chấn' từ bộ ảnh nóng này của siêu mẫu Ngọc Diệp có lẽ vẫn chưa thể nguôi ngoai. Qúa đẹp và sexy!
8. Diễn viên ca sỹ Ngọc Hiền
Trong đêm trao giải Cánh Diều Vàng, ngôi sao trẻ Ngọc Hiền đã khiến mọi người phải ngơ ngẩn vì vẻ đẹp và sự gợi cảm của mình.
9. Quỳnh Thy
Danh sách này làm sao có thể thiếu vắng người đẹp bikini của Việt Nam?
10. Phi Thanh Vân

Dù biết nó là 'hàng giả' nhưng báo chí và công chúng vẫn bị 'hút' vào như mạt sắt trước nam châm.
11. Ngọc Quyên


Vẻ siêu gợi cảm này thật khó... "đỡ"!
12. Siêu mẫu Vũ Thu Phương
Và cuối cùng là siêu mẫu đình đám Vũ Thu Phương. Đẹp mê hồn và nóng cháy cổ!
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)














