Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

"Vẫn giấu trong tim một bóng người"

“Vẫn giấu trong tim một bóng người”
(Bài tham dự cuộc thi "Viết về mối tình đầu của Tôi")
24/09/2010 07:26 (GMT +7)

 Những ngày đầu khi bước chân vào PTTH, em đã được đọc và nhớ như in những câu thơ trong bài thơ “Hai sắc hoa ti gôn” của nhà thơ  TTKH. Có phải vì quá yêu những dòng thơ đó, nên câu chuyện trong bài thơ đã vận vào chính cuộc đời em:
….
Từ đấy thu rồi, thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
….
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng
.
Anh đã đi qua cuộc đời em như một cơn gió thoảng, nhưng những gì ngọt ngào và êm dịu của tình yêu đầu đời vẫn còn lưu giữ mãi trong em.
Vẻ ngoài bình thường, thậm chí hơi ngây ngô, không mấy ấn tượng của anh trong lần gặp gỡ ban đầu đã nhanh chóng tan biến. Giọng nói dịu dàng, thu hút của anh đã khiến em bối rối, con tim em xao xuyến. 
Ảnh minh họa
Từ ngày gặp anh, con đường đến trường của em trở nên ngắn ngủi hơn. Thay vì đạp xe thục mạng trong cái nắng nóng gay gắt của mùa hè, mưa phùn, giá rét của mùa đông như trước đây, nay, em đạp xe một cách khoan thai, trong lòng tràn ngập một niềm vui khó tả, trong đầu em miên man những suy nghĩ về tình bạn, tình yêu, về tương lai tốt đẹp. Trong mỗi dòng suy nghĩ đều hiện lên hình ảnh của anh.
Trái tim em như tan chảy khi mỗi sáng sớm tới trường được nhìn thấy nụ cười và ánh mắt của anh. Em hạnh phúc mỗi lần được đi chung đường cùng anh, chỉ cần vô tình chạm tay nhè nhẹ vào tay anh, dù có thẹn thùng đỏ mặt nhưng trong em rạo rực niềm vui. Mối tình áo trắng đầu đời của em và anh đã bắt đầu từ cái liếc nhìn, cái chạm tay nhè nhẹ đấy.
Em yêu vô cùng những bức thư, những bài thơ tình dù ngắn ngủi, dù lời lẽ còn non nớt vụng dại mà anh viết dành tặng riêng em. Em đã cất giữ nó cận thận trong ngăn tủ riêng để không thể ai vô tình đọc thấy. Có những đêm, em thao thức không ngủ được và dở ra đọc đi đọc lại đến hàng chục lần rồi khẽ mỉm cười, mà vẫn không thấy chán.
Em đã từng khóc và giận dỗi khi thấy anh nói chuyện với bạn gái cùng lớp trong khi em đợi anh suốt giờ ra chơi bên hành lang lớp học. Rồi sau này, em mới hiểu đó là cảm giác ghen trong tình yêu.
Ngày cuối cùng trước khi rời xa mái trường thân yêu, lần đầu tiên anh và em đã đi chơi cùng nhau. Hai đứa lang thang khắp khu phố cả một buổi chiều dài và anh đã đưa em về trên con đường đầy hoa và lá. Những bông hoa bên đường như đang nói cười cùng chúng ta, hương thơm của hoa phủ đầy trên mái tóc mượt mà của em.
Khung cảnh nên thơ, lãng mạn như chính mối tình đầu trong sáng và không kém phần thi vị của chúng mình. Lòng em ngập tràn hạnh phúc và em cũng đã đọc được điều đó trong ánh mắt anh. Dưới bóng cây hoàng lan trước cổng nhà em, anh nắm chặt tay em và hôn vào má em. Em đã biết thế nào là cảm giác êm ái, ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc của nụ hôn đầu.
Và rồi… em đã khóc rất nhiều trong buổi chiều mưa khi tiễn anh đi du học và cũng là để trở về đoàn tụ với gia đình.
Rồi những buổi chiều dài đợi anh trong vô vọng. Một mùa thu, hai mùa thu, ba mùa thu và nhiều mùa thu nữa đã trôi qua, và em hiểu rằng, anh đã chọn nơi đó như điểm dừng chân của anh. Em đau khổ khi anh chúc em hạnh phúc. Hạnh phúc là điều ai cũng mơ ước, nhưng em không muốn nhận lời chúc mừng đó từ anh và không có anh, liệu đời em có hạnh phúc?
Em thất thần khi đi trên phố, nhìn thấy ai đó giống anh. Em trở lại trên con đường năm xưa, không ngăn nổi dòng nước mắt khi những kỷ niệm năm nào còn nguyên vẹn trong em. Con đường vẫn còn đây, vẫn có hoa, có lá nhưng cảnh vật trở nên đìu hiu và buồn tẻ trong mắt em. Trên cây hoàng lan vẫn còn khắc tên em và anh. Nụ hôn đầu anh trao cho em dưới bóng cây năm nào vẫn ngọt ngào, êm dịu như vừa mới hôm qua vậy.
Em lên xe hoa với người mới trong niềm vui của ngày vu quy. Nụ cười nở trên môi em nhưng trong lòng em chất chứa một nỗi niềm sâu thẳm. Những ngày bên anh, em đã thầm ước một đám cưới giản dị mà chú rể là anh và cô dâu là em. Nhưng điều đó, mãi mãi không thành hiện thực.
Hình bóng anh chưa ngày nào phai mờ trong em. Em đã tự nhủ, không cho phép mình được nghĩ đến anh nhưng em chưa bao giờ làm được điều đó và em cảm thấy thật có lỗi với chồng em. Nhiều đêm, em khẽ úp mặt vào tường để những giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Và em thầm hứa rằng, em sẽ sống tốt, sống hạnh phúc như điều anh đã chúc em từ nơi xa ấy.
Ước mơ được cùng anh đạp xe về lại con đường năm xưa đã không thành hiện thực. Bây giờ anh và em đang đi trên hai con đường. Trên con đường của anh, có bao giờ anh nghĩ đến em? Còn với em,  anh đã mang đến cho em những cảm xúc của tình yêu đầu đời mà em không thể tìm lại được và có lẽ nó cũng sẽ không thể nào phai nhạt trong em.
Tình yêu đó dù thật ngắn ngủi nhưng vô cùng sâu sắc, nó đã làm nên một phần của cuộc đời em, làm nên những nỗi niềm riêng trong em, như nỗi niềm của người con gái trong bài thơ “Hai sắc hoa ti gôn”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét