Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

Văn hóa "CAMDAI"

Có nhiều câu chuyện thú vị xung quanh văn hóa công cộng của ta, thiết nghĩ đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nó thể hiện đẳng cấp .. Văn Hóa của cả dân tộc đấy nhé ...


1. Trong một cuộc họp, phía Nga bảo dân VN mất vệ sinh toàn đái bậy ngoài đường, phía VN bảo: "Làm *** có chuyện đấy!". Phía Nga nói "Đêm nay bọn tao xách AK-47 đi quanh hồ Tây, thấy thằng nào đái bậy là xử luôn. Phía VN ok. Sáng hôm sau VN thiệt 37 mạng. Ức chế quá, VN cử 2 đặc nhiệm sang Nga, vác colt đi quanh quảng trường đỏ và làm như bọn Nga. 2 chú đặc nhiệm đi cả đêm, vừa mệt vừa rét đến gần 2h sáng mới thấy 1 thằng tè đường, 2 chú mừng quá nã sạch đạn vào hắn. Sáng hôm sau, báo chí nga đưa tin:"Đêm qua, đại sứ VN ở Nga bị bọn khủng bố bắn chết khi đang làm nhiệm vụ."


   2.  Hoa kiều với Vit kiều vừa mới nhậu bia ôm cho cố về, giữa đường kẹt quá "giải quyết" ngay tại chỗ gần tấm bảng: "Cấm Không Ðược Ðái" giữa lòng thủ đô!
Xui xẻo thay, lúc đó tự nhiên có chú công an Hà Lội ở đâu lù lù (chắc đang rình) xuất hiện, chỉ tấm bảng trước mặt, đòi phạt Hoa Kiều 100 nghìn chẳn trả thù dân tộc. Vit kiều bênh bồ nhanh trí năn nỉ:
- Thưa đồng chí công an, bạn tôi người Tàu mà lị ...
Chú công an trả lời: - Người Tàu, người Việt thì đái bậy có khác gì nhau đâu?
Vit kiều nâng bi Hoa kiều tiếp:
- Dạ có chớ ... !!! Đồng chí xem ... Người Tàu đọc từ phải qua trái " Đái được không cấm" mà!

  

3. Cái vụ ni còn có chuyện rằng, có một anh ở phương trời Tây sang Hà Lội mần tổ phở, phở ngon nên nó nhớ cả đời, về quê nó tự giác "tuyên truyền" rằng ở Hà Lội có phở ngon lắm thuộc tầm cở "Phở đệ nhất thiên hạ" chi đó, Mấy chú đi Hà Lội nhớ phải đến quán phở COM DAI (com đai), ở ngã tử Sờ. Một ngày nọ, có một đoàn thê tử, giống y chang đoàn thê tử vừa qua... đi đường Trường Sơn vậy! Kéo đến Hà Lội,nhưng khổ nỗi nhiều phố COM DAI quá mà nó tìm đết ra quán phở! Té ra đó là bảng CẤM ĐÁI (COM DAI) nằm kề bên một quán phở!!!




4 . Có 1 ông du khách hỏi người hướng dẫn viên du lịch rằng : ở VN có cái vịnh nào tên là "CAMDAI" không mà đi đâu cũng thấy quảng cáo "CAMDAI Bay" đc ghi lên tường!!!

5. Đái bậy ở phố “Cấm Đái Bậy”

Con phố rất đẹp, mọc lên từ chợ 19.12, nối phố Hai Bà Trưng với phố Lý Thường Kiệt nhưng lại bị các cư dân hay qua đây gọi là phố “cấm đái bậy”. Phải mang cái tên đó bởi tuy chỉ dài 200m, nhưng con phố này “cõng” trên mình hơn chục cái biển “cấm đái bậy”. Những tấm biển và cả những dòng chữ viết tay cùng nội dung hiện lên rất dày trên hai bức tường chạy dọc phố. Cũng như muốn tìm rác hãy đến nơi có biển “cấm đổ rác”, ở Hà Nội, nơi nào xuất hiện chữ “cấm đái bậy” thì tại đó có rất nhiều người đái bậy.

Anh xe ôm đứng đầu đường bảo với tôi: “Trong vòng mười phút mà không có người úp mặt vào tường thì tôi xin bỏ nghề luôn”.

Chỉ 30 giây sau, một người đàn ông dừng xe máy, nhảy xuống tè ngay vào luống hoa cúc bên đường. Phía đầu phố Hai Bà Trưng, hai ba người đàn ông khác cũng dừng ôtô, điềm nhiên “xả”. Trong khoảng tám phút, tôi đã đếm được năm người tè ngay dưới tấm biển... “cấm đái bậy”.

Một quý ông mặc veston thản nhiên “tưới” vào luống hoa cúc, trở thành người thứ 39 tè bậy. “Người thứ 40 sẽ là ai nhỉ?” Tôi hỏi anh xe ôm. Anh xe ôm bảo: “Là tôi”, rồi bước tới bức tường cạnh khách sạn Melia và “xả”. Xong, anh ta cười: “Ở quê quen tiểu đồng, giờ thì tiểu phố chứ biết đi vào đâu. Anh cứ đứng đó sẽ trở thành người thứ 41”.

Vắng, không hàng quán, lại có nhiều bụi hoa che lấp bên hai bức tường, con phố “cấm đái bậy” này trở nên rất thuận tiện cho những ai không biết xả chỗ nào. Thế nên, nhiều người nước ngoài ở khách sạn năm sao Melia ngay cạnh đứng thứ trên tầng cao nhìn xuống, không hiểu vì sao lại có nhiều người đàn ông úp mặt vào tường đến vậy. Có em bé mẹ chở ngang phố ấy cũng thắc mắc: “Mẹ ơi, mấy chú kia bị cô giáo phạt hay sao mà cứ đứng úp mặt vào tường?”.
 
...và còn nhiều nữa nhé ..., vui đáo để !!!

Sau đây là một video clip đặc sắc nhất cho "CAMDAI" 
với tựa đề " BẢN LĨNH ĐÁI BẬY"
( Hề, muốn đái bậy cũng phải có bản lĩnh chứ bộ ???)



Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

Có gì sâu hơn "Lòng Người"

"Có một cảnh tượng lớn hơn biển, đó là trời. Có một cảnh tượng lớn hơn trời, ấy là thế giới bên trong của tâm hồn mỗi con người".


Vậy thì ai có thể nắm bắt được tâm hồn, suy nghĩ của người khác? Chẳng ai cả, thậm chí ngay cả chính mình nhiều khi cũng không hiểu nổi mình nữa mà.
Chẳng đúng sao? Ôi cái thế giới này nhỏ bé quá mà cũng mênh mông quá, cái gì đúng, cái gì sai đây? Trách người ta bạc bẽo ư? Vẫn phải trách chứ, vì họ làm ta bị tổn thương, nỗi đau ấy có cố quên cũng không được. Hãy trách đi, trách nhiều vào, đừng 1 mình gặm nhấm nỗi đau.
..Và hãy nói với họ...


Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Ngọc Trinh và nghi án "Ảnh khiêu dâm" !


Khi nghi án “Ảnh khỏa thân của Hoa hậu Ngọc Trinh” bị tung lên mạng, một tờ báo đã “bắc kính lúp” soi nốt ruồi trên body người đẹp và chạy hàng tít lớn: “4 nốt ruồi tố cáo Ngọc Trinh”. Các “cao thủ” photoshop, cũng đạo mạo vuốt râu khẳng định bộ ảnh “nóng đến từng centimet” không có dấu hiệu ghép hình. Khổ thân cho người đẹp. Cô bị đòi “xử lý” vì “không đơn thuần là ảnh nude mà là ảnh khiêu dâm”. Rồi thì “Viện khoa học hình sự vào cuộc”. Rồi “Sẽ bị tước vương miện hoa hậu”…
Ngọc Trinh không khóc, không “xin cho tôi một cơ hội” như “Vàng Anh”. Không nhận “cởi truồng vì môi trường” như Ngọc Quyên. Cũng không thề thốt “vô tình” như người đẹp Tăng Thanh Hà. Cô im lặng. Cô vốn nối tiếng thật thà đến phổi bò. Sự im lặng, vì thế, có lẽ cũng không phải vì “Quyền im lặng trước scandal không liên quan đến cô”.
Nhưng như thế nào là nude, thế nào là khiêu dâm? Nhưng xử lý cái gì và vì sao xử lý? Ngay cả đưa các tiêu chí phân biệt của mỹ học ra đánh giá cũng khó có thể kết luận gì về bộ ảnh. Huống chi sẽ chẳng có ai dám, và có thẩm quyền kết luận đó là những bức ảnh của Ngọc Trinh, chừng nào cô còn lắc đầu.
“Viện Khoa học hình sự vào cuộc” ư. Thật là nhảm nhí và giàu trí tưởng bở.|
Trong các cuộc trà dư tửu hậu sau khi ngắm nghía chán chê cả trăm bức hình- được cho là của người đẹp, giang hồ đều thống nhất rằng: Ngọc Trinh rất đẹp, rất gợi cảm. Tóm lại là rất cái. Hơn đứt những thứ mà chúng ta vẫn gọi là Hoa hậu trong vài năm qua.
Và những tấm hình của một cô gái khỏa thân giống y cô, có lẽ, đã cho người xem một trải nghiệm, hoặc một hình dung thú vị. Khiêu dâm, hay gợi cảm. Cởi truồng hay khỏa thân. Lộ hàng hay khoe những đường con nóng bỏng. Có lẽ là ở cách cảm nhận của…người xem. Chỉ lạ là không hiểu vì sao người ta vừa sùng sục săn lùng, dấu dấu diếm diếm xem ảnh cô rồi ngay sau đó lại thắt cà vạt đạo đức để chửi cô như hát hay.
Còn nhớ trong cuộc thi Hoa hậu Hoàn cầu, người đẹp đã có 1 câu trả lời ứng xử không thể tệ hơn khi cô ấp úng, lí nhí, lúng túng và khổ sở ca ngợi cha mình, trước khi, rất nhanh nhảu “Em xin hết”, đúng như truyền thống của các người đẹp Việt. Khó có thể đòi hỏi hơn ở một cô gái Việt, có xuất thân phục vụ bàn bida, lại mới 19-20 tuổi đầu. Huống chi, trí tuệ thường lảng tránh những cô gái chân dài.
Nhưng thực ra, chả có ai thực sự giận dữ, thứ tình cảm mà công luận đã bày tỏ một cách mạnh mẽ khi scandal vàng ảnh vàng anh bị lộ trên mạng- dù những bức hình, được cho là của Ngọc Trinh, hầu như không che đậy.Ừ thì cố là ”Mỹ nhân nói hớ”, là “Hot girl khoe của”, là “Người đẹp thật thà”. Ừ thì cô đã trả lời ứng xử quá tệ. Nhưng cô không phải là tiến sĩ- nghị sĩ, cô không phải là nữ chính trị gia. Cô có thể cởi mà biết chắc là người ta hoặc sẽ trầm trồ, hoặc sẽ bực tức vì ghen tị. Rất đơn giản là bởi cô đẹp và tự tin với vẻ đẹp của mình (Chẳng phải là cô đã từng trả lời phỏng vấn: “Vòng 3 càng ngày càng vuông lên” và “Tôi mê nhất vòng 3 của mình”).
Sự thể sẽ khác đi rất nhiều nếu, chẳng hạn một bà giáo sư, tiến sĩ rau muống cũng đòi cởi truồng trên mạng.
Trong tuần xảy nghi án Ngọc Trinh khoe vẻ đẹp cơ thể, có hẳn hoi một sự kiện bà tiến sĩ rau muống nọ khoe vẻ đẹp “chí tuệ”.
Về mặt pháp lý, bà đã vi phạm luật quảng cáo khi quảng bá một sản phẩm bằng hình thức so sánh trực tiếp với sản phẩm cùng loại.
Rất khó để nói đó là một “thảm họa đạo đức” dù thực tế chứng minh rằng vì nói dối với nhau nhiều quá nên đôi khi người ta tưởng luôn đó là sự thật. Sẽ may mắn hơn nhiều nếu nó thuần túy chỉ là “thảm họa chí tuệ” liên quan đến kiến thức hoặc nhận thức của một giáo sư, tiến sĩ.
Một câu chuyện cởi khác, liên quan đến một vị tiến sĩ khác. Đó là vị tiến sĩ- nhà văn đệ trình 3,5 trang dự án luật Nhà văn. Nếu chỉ dừng lại ở đó thì có thể sẽ chỉ là một sự tào lao thảm họa. Đằng này, sau khi bị dư luận mắng là tào lao, vị tiến sĩ- nhà văn cởi tiếp khi ông phát biểu trên nghị trường: Nếu phải lựa chọn giữa luật Biểu tình và luật Nhà văn” thì ông vẫn chọn luật Nhà văn. Vài ngày sau đó, thảm họa thực sự đã xảy ra: “Tôi cũng không biết vì sao cần có Luật Nhà văn. Tôi chỉ thực hiện lời hứa, còn cụ thể vì sao cần có luật này thì tôi chưa nghĩ ra”.
Ngọc Trinh cởi (giả dụ những tấm hình kia là của cô), dẫu sao còn có cái để khoe: 4 nốt ruồi đẹp và một thân hình trẻ trung “nuột nà”, “trắng đều từ trên xuống dưới, từ trước ra sau”.
Nhưng không phải ai cởi cũng cho người ta thấy cái đẹp. Bởi cũng là chuyện cởi, nhưng có những người cởi áo cho người ta thấy vẻ đẹp của núi đồi và thảo nguyên, người khác cởi lại chỉ thấy toàn thung lũng, rừng rậm tăm tối.

Theo blog Đào Tuấn

Đông này lại chênh vênh...

Những con đường hun hút gió… gió lạnh luồn qua từng kẽ tay, lùa vào tóc, len lỏi vào tận sâu trong tim…

Có bao nhiêu cái áo ấm, toàn thân vẫn lạnh…

Có bao nhiêu găng tay, tay mình vẫn lạnh….

Có bao nhiêu khăn quàng cổ, vẫn lạnh….

Có bao nhiêu ánh mắt… nụ cười, vẫn thấy lạnh… vì không còn ánh mắt, nụ cười quen thuộc ấy…

***

“Năm ấy... Mùa đông chưa qua hết… em đi… Vội vàng buông tay anh... Anh bỗng lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Em đến và đi nhanh như một cơn gió mùa đông… lạnh lùng… cuốn theo cả những niềm tin, những hy vọng và ước mơ nhỏ nhoi…

Anh thẫn thờ, hụt hẫng...Tự an ủi mình mọi thứ rồi cũng sẽ phôi pha theo thời gian và mùa đông sẽ qua nhanh thôi mà.

Rồi mùa đông giá buốt ấy cũng qua…"

Sao em không cùng anh qua hết mùa đông, để anh không còn lạnh giá nữa, để cho đến bây giờ… anh chưa từng có được… trọn vẹn một mùa đông ấm áp…

Mới chỉ là một nửa mùa đông thôi …

Trời đã lạnh thật rồi. Phố vẫn lạnh. Găng tay… Áo ấm… khăn quàng cổ… Nhưng chẳng gì sợ bằng gió lạnh trong tim. Thi thoảng, anh vẫn lang thang như những mùa đông năm trước... Mong tìm lại cho mình một chút hơi ấm còn vương vất đâu đây. Ngược những cơn gió lạnh lẽo, lướt qua những khuôn mặt xa lạ, tìm kiếm một ánh mắt quen thuộc… Nhớ em...Nhưng chỉ có những cơn gió vô tình cuốn đi…

Đông này… lại buốt thấu…

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Anh xin lỗi !!! Sau này có tiền sẽ mua

Mua cho e c0n gấu kia đi a. C0n kia kìa...

Vừa nói con bé vừa dướn người lên chỉ vào con gấu to nhất được đặt trong cùng. Con gấu rất to, phải gần bằng một người. Trôg cũng khá đẹp...

- Anh... anh làm gì có tiền. To lắm, chắc là đắt. Sinh viên nghèo... a kiếm đâu ra...

Chàng trai nói với cô bé với giọng ngậm ngùi chán chán và xấu hổ nữa.

- Mua cho e đi a, a chẳng bao giờ tặng e cái gì to tát vậy. E thích con gấu đấy. . .

- Nhưng anh nói thật mà. A xin lỗi. Sau này có tiền rồi a tặng e đc không ???

- nhưng em muốn bây giờ mà.

- ...

Ừ, rồi a hứa a sẽ mua đc k?

. . . . .

- Anh ơi, chiều nay đi chơi đc k?

- A bận rồi. Khi khác đc k?

- Ừ

. . . . .

- Anh ơi, hôm nay đi cắm trại, a đi k?

- Anh k đi đâu.a có việc...

. . . . . .

- Sao cả tháng nay anh k đi chơi với e. A tránh e à?

Con bé tức tối hỏi...

- Không! Anh bận thật..

- Anh bận gì? Bận gì mà lắm thế? Bận tới nỗi o dành được 30p cho e à?

- Anh xin lỗi...

- Rồi anh trễ hẹn, thất hứa, anh hứa mấy lần nhưng a chẳng tới là sao. Em cứ phải chờ đợi a là sao?

Em không chịu được đâu...

Anh đã k cho e được bất cứ thứ gì lại còn tránh mặt em... Anh quá đáng lắm!

Và con bé bỏ đi, vội vàng. Bỏ lại chàng trai đứng như trời trồng giữa cái nắng gay gắt của buổi trưa hè...

Tối đó con bé nhắn tin : " e muon chia tay"

" sao the, a xin loi e roi ma.e gian a ak"

"e cam thay het tinh cam roi.không y a nua.voi lai e can nhjeu h0n nhug gj a co the cho e.quyet djnh vay dj.chja tay"

"Ok"
. . . . .

Và chia tay, con bé bắt đầu quen rồi yêu một người khác, trông cũng tuấn tú và khá điều kiện qua sự gjới thiệu của bạn nó. Thi thoảng nó có gặp lại người yêu cũ. Nhưng những gì nó làm là quay đi và bước tiếp...

Có lần nó nhìn người yêu cũ của mình đang nhễ nhại mồ hôi trog quán coffe vào giờ đông khách nhất. Nó tự nhủ: Đi làm kiếm tiền à? Chắc là nợ tiền nhà...

2 tháng.! Nó đã có người yêu mới được 2 tháng, cũng đồng nghĩa với việc chia tay người yêu cũ 1 khoảng thời gian gần như vậy.

. . . . . .

Máy điện thoại có tin nhắn:

" Em ra ngoài dc không?"

" Dag mua. A tjm gap lam gj"

" em ra cổng thôi, anh có thứ này muốn đưa cho em"

Nó với lấy cái ô, rồi lật đật chạy ra cổng.

- Anh tặng em. Như anh đã hứa. Món quà cuối cùng...

Nó lặng người. Là con gấu ấy. Con gấu nó đã đòi mua. Người yêu... à không, người yêu cũ nó ướt sũng trong mưa và khá run run trong cái lạnh của trận gió mùa dưới cơn mưa như trút nước, nhưng con gấu thì được bọc kín lại cận thẩn trong giấy bóng...

- Anh đã hứa tặng e, khi nào anh đủ tiền, giờ anh mới có đủ... tặng em muộn 1 tí. E sống hạnh phúc nhé!

Nó cầm con gấu to. Nặng trịch k biết vì nước mưa hay vì cái gì nữa. Nó đứng lặng đi nhìn người yêu cũ của nó đi khuất sau những gjọt nước mưa buốt tê tái.
Thì ra người yêu nó k đi chơi với nó vì anh đi làm thêm. Và anh đi làm thêm là vì nó, vì sự ích kỷ, ngu xuẩn của nó..

Người yêu nó đã buông tay nó thế đấy, k níu giữ điều gì, chỉ duy nhất 1 lời hứa với nó:

ANH SẼ MUA TẶNG EM KHI ANH CÓ ĐỦ TIỀN!

Nó khóc...giữa cơn mưa cuối cùng mà những giọt nước mưa kia nó biết rằng k bao giờ nó tìm lại được nữa....

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

Tâm sự của “Sở Khanh”

Tâm sự của “Sở Khanh”
Nếu người ta cho Sở Khanh được nói, thì e cũng nhiều chàng mắc nỗi oan gia.
Cụ Nguyễn Du quả là tài tình, Truyện Kiều của cụ làm người đời mỗi lần nhắc đến bọn buôn gái thì gọi là Tú Bà, những tên trai lơ bảnh chọe gọi là Mã Giám Sinh, những kẻ ghen tuông mù quáng là Hoạn Thư và cái hạng người như tôi, làm con gái người ta mang bầu rồi “bỏ của chạy lấy người” đích thị là Sở Khanh. Nhưng giá mà cụ cố tạo ra thêm một hạng người nữa thì tuyệt biết bao. Đó là những cô dùng mọi thủ đoạn biến người ta thành Sở Khanh và mình “tình nguyện” làm nạn nhân đau khổ.

Em cho tôi uống rượu, cho tôi say và cho tôi làm chuyện ấy. Cuối cùng em cho tôi cái vinh dự làm một tên Sở Khanh. Tôi không nhớ mình nói đến lần thứ bao nhiêu rằng tôi đã có ý chung nhân, em đừng hoài công theo đuổi. Thế mà em giả câm giả điếc.

Tối đó em kêu em gặp chuyện không vui, chỉ phiền tôi một lần cuối thôi, rồi giải thoát cho tôi. Không hiểu là tôi ngố hay khờ khạo mà tôi tin thế thật. Trước khi đi, tôi còn gọi cho người yêu mình nói rõ sự tình đàng hoàng, tránh cho cô ấy hiểu lầm. Tôi đã nghĩ mình khôn ngoan khi làm thế, nào ngờ tôi vẫn còn dại lắm.

Em vui mừng ra mặt đến báo cho tôi cái tin em mang bầu, cứ như thể em vừa trúng số độc đắc. Em bắt tôi phải cưới. Mà nào tôi có đáng để em làm thế, sao em cứ phải giành bằng được. Tôi thành thật khai báo với người yêu của tôi. Cứ nghĩ cô ấy sẽ lồng lộn lên mà oán trách. Nào ngờ cô ấy bản lĩnh hơn tôi tưởng. 

Thế là đành xin lỗi em vậy. Nếu người yêu tôi có thể chấp nhận được điều đó, chấp nhận lấy tôi và nuôi đứa con của tôi và em, thì tôi cũng có đủ dũng khí để làm một gã Sở Khanh. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình đã “vô tình” làm, tôi sẽ nuôi con. Người yêu tôi nói đúng, tôi phải sửa sai lầm của mình nhưng không phải dùng sai lầm sau để hóa giải sai lầm trước. Tôi không thể cưới và sống với một người tôi không yêu. Điều đó chẳng những khổ cho tôi mà em cũng chẳng hạnh phúc đâu em.

Hôm tôi nói quyết định của tôi, em chửi vào mặt tôi “đồ Sở Khanh!”. Giá mà em nghĩ lại kẻ  Sở Khanh này đã ước ao em buông tha cho như thế nào, vậy mà em cứ buộc tôi phải thành người như thế. Giờ có nói gì đi chăng nữa, tôi cũng vẫn thấy mình có tội với em. Khù khờ quá cũng là cái tội phải không em? 

Thiên hạ có biết, có bào chữa cho tôi như thế nào thì tôi cũng vẫn nghĩ mình là một gã Sở Khanh, tôi tự nhận điều đó. Nhưng tôi không muốn mình lại thêm một tội là tên chồng phụ bạc, vì vậy tôi chấp nhận. Chỉ mong em sau này, tìm được người tử tế, đừng Sở Khanh như tôi mà trao thân gửi phận, như thế là tôi mừng cho em.

Điều cuối cùng tôi muốn nói với em, dù không muốn nhưng tôi vẫn phải làm Sở Khanh!

Theo Hoài Thu

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

"Mốt" ăn mặc của Sao Việt: Từ khoe ngưc đến khoe ... !!!

Khoe ngực :
Từ năm ngoái kéo dài đến tận mùa hè năm nay, các sao Việt đua nhau mặc váy áo siêu mỏng khoe nội y. Gò bồng đảo lồ lộ dưới lớp áo mỏng tang khiến cánh săn ảnh được dịp chớp máy, còn người hâm mộ thì không thể dời mắt..

Thủy Tiên, Thu Minh, Hồ Ngọc Hà


Thủy Top là người tiên phong trong việc khoe vòng một khủng khiến không ít người choáng váng.


Jennifer Phạm khiến khán giả giật mình vì vòng một bỗng căng bất thường trong bộ váy dạ hội xẻ cổ không thể táo bạo.


Sau khi khoe ngực chưa  ...đã, Sao Việt lại quy sang khoe cái ...

Dân cư mạng đang "om xòm" với chiếc quần bị cho là phản cảm của Trang Trần và Sam Hot Girl


 Thật không còn gì để khoe nữa nhỉ ???


Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

11 kỷ lục Việt nam được xác lập tại Quảng Bình

(Dân trí) - Tin từ Sở VH-TT&DL Quảng Bình cho biết: 20g tối nay (11/6) các kênh VTV1, VTV4 sẽ truyền hình trực tiếp lễ bế mạc “Tuần văn hoá - Du lịch Quảng Bình 2011”. Trong đó, Hội đồng tư vấn - Trung tâm sách kỷ lục sẽ công bố 11 kỷ lục VN tại Quảng Ninh.
Đây là lần đầu tiên một chương trình truyền hình trực tiếp được thực hiện từ động Thiên Đường, nằm giữa rừng nguyên sinh thuộc VQG Phong Nha - Kẻ Bàng.
Trong chương trình, Trung tâm sách kỷ lục Việt Nam sẽ công bố và chính thức xác lập 11 kỷ lục liên quan đến thiên nhiên và xã hội Quảng Bình.
Động Thiên Đường đóng góp ba trong số 11 kỷ lục Việt Nam và thiên nhiên và xã hội tại Quảng Bình.
 
Cụ thể, các kỷ lục được xác lập là: Địa phương có hệ thống hang động lớn nhất, Địa phương có nhiều hệ thống sông ngầm nhất, Hang động có vòm động rộng lớn nhất, Hệ thống đường Hồ Chí Minh (bao gồm nhánh Đông và nhánh Tây) đi qua tỉnh Quảng Bình dài nhất, Suối nước khoáng nóng lộ thiên có nhiệt độ cao nhất, Địa phưong có bờ biển và dải cát dài nhất, Địa phương có địa hình bề ngang hẹp nhất, Hang động khô có chiều dài lớn nhất, Động Thiên Đường có cầu gỗ dài nhất, Sun Spa Resort - khu du lịch có mặt biển, mặt sông dài nhất, Động Thiên Đường - Động khô dài có hệ thống thạch nhũ độc đáo nhất.
 
Việc xác lập 11 kỷ lục Việt Nam ở Quảng Bình được các nhà quản lý và các doanh nghiệp khai thác du lịch kỳ vọng sẽ tạo một “cú hích” lớn, thu hút du khách đến với tỉnh nghèo miền Trung này.
 
Theo một lãnh đạo sở VH-TT&DL Quảng Bình, mặc dù chưa có thống kê chính thức nhưng trong tuần qua lượng khách đến Quảng Bình, đặc  biệt là các điểm du lịch ở VQG Phong Nha - Kẻ Bàng tăng lên đáng kể.
Theo Hồng Kỹ ( Dân Trí)

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

Chuyến đi thực tế phía Nam

27-28/5/2011
Cao nguyên đất đỏ, thật không hỗ danh với sự hùng vĩ của núi rừng Tây Nguyên. Con người ở đây cũng thật thà, chất phác như vốn có. Họ cũng còn nghèo khó, nghèo hơn cả miền quê cát trắng của mình nhưng rất mến khách và tự nhiên, họ ko giống như người quê mình hay chuộng hình thức trong khi nội dung lại chẳng có gì.



Cũng thật xót xa khi mà rừng núi nơi đây đang bị tàn phá một cách nghiêm trọng. Những cánh rừng bạt ngàn nay chỉ còn lại một màu đỏ úa, xen lẫn những khóm cafe lác đác, thỉnh thoảng mới có những cánh rừng cao su.

29/5
Đà Lạt mộng mơ, xứ sở sương mù..., nhiều cái tên mỹ miều được gán cho vùng đất này quả là ko sai. Đây là lần thứ 3 mình trở lại Đà Lạt, qua mấy năm mà rất nhiều thay đổi. Đẹp hơn nhiều,

Tối nay mệt quá, uống kiểu này ko mệt mới là lạ...

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

"Buồn như ly rượu đầy"

Bụi bay vào mắt em
hay nhân tình thế thái?
Nghe mằn mặn
nồng nồng
cay cay...



Tàn tro hoang hoải
vị buồn.

Giữa người với người
vương tơ tình ái...
Chợt đứt đoạn
đượm buồn.



Giữa người với người
hỷ, nộ, ố, ái...



Ghét ganh
tỵ hiềm
truy cùng
đuổi tận...



Giờ biết lấy ai cùng cạn...
Ly rượu buồn...???

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011

Mùa Hè Ơi!

Những chú ve sầu với bản giao hưởng "Tình bạn" không bao giờ tắt.
Những cơn gió Lào ran rát,
Mùi nước biển Nhật Lệ bốc lên cuộn với mùi mấy con cá nướng bờ kè dân dã;

...
Sáng nay đi làm, vô tình trên đường thoáng thấy những chiếc đồng phục in chữ, in hình, bỗng thấy nao nao...
Cũng chiều nay, mình gặp lại một người bạn sau 25 năm xa cách, buồn cho mình quá, cái tên thì luôn in dấu ấn nhưng khuôn mặt thì quá nhiều thay đổi đến mức mình đã ko nhận ra..., thật xấu hỗ.
Cũng chiều nay, nhận được tin cô bạn ở xa bị tai nạn nhưng ko đi thăm đc...
Cuộc sống vẫn cứ khắc nghiệt, cuộc đời vẫn cứ lặng lẽ trôi..., tuy nhiên một góc rất riêng nào đó trong tâm hồn mỗi người vẫn luôn ẩn chứa nhiều cảm xúc về một mùa hè đã có...

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2011

Phái đẹp thích uống rượu trước khi 'yêu' ???

Một nghiên cứu mới đây được thực hiện bởi chuyên gia Kathryn Lakeland của Mỹ đã chứng minh hàng triệu phụ nữ thích uống rượu trước khi quan hệ tình dục bởi họ cảm thấy thiếu tự tin với cơ thể.

Cuộc khảo sát được tiến hành trên 4000 phụ nữ tuổi từ 18-50. Trong đó, gần một nửa số người cho biết họ thích làm chuyện ấy dưới tác động của rượu bởi chúng thúc đẩy tính tự tin và sự gan dạ. Các chuyên gia nghiên cứu nhận thấy trung bình phụ nữ "ngủ" với 8 người đàn ông trong suốt cuộc đời nhưng làm chuyện ấy vào lúc say với ít nhất 5 người và có hai trường hợp họ không nhớ nổi tên của đối phương.


4 trong số 10 người phụ nữ đã bị say khi ngủ với một đối tác lần đầu tiên. Các nghiên cứu chỉ ra 76% phụ nữ thích uống rượu trước khi "yêu" với chồng hoặc bạn trai, 14% cô nàng đang yêu không thể "lên giường" với đối tác mà không uống một vài ly rượu và 6% chưa bao giờ có quan hệ tình dục lúc tỉnh táo. Hơn một nửa cho biết uống rượu khi làm chuyện ấy với đối tác tiềm năng là một phần của quá trình hẹn hò.

Theo chuyên gia Kathryn Lakeland, những kết quả nghiên cứu cho thấy phụ nữ thiếu tự tin. Cô nói: "Thực tế, rượu đóng một vai trò rất quan trọng trong đời sống tình dục của phái đẹp, họ luôn muốn tìm kiếm một thứ gì đó thúc đẩy sự tự tin khi 'trình diễn' để không trở thành trò hề trong phòng ngủ. Tuy nhiên, làm như vậy dễ khiến phụ nữ mất tự chủ và xảy ra chuyện tình một đêm".

Linh Linh

Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

Viết cho sinh nhật anh

Hôm nay là sinh nhật anh, em gửi lời mừng sinh nhật anh nhưng sâu thẳm trong lòng em ước gì được ở bên anh. Cắm những lẵng hoa thật đẹp, đốt cây nến hồng trên chiếc bánh hình trái tim để anh 'phù mỏ' thổi phù mà khát khao những ước mơ trong tuổi mới. Nhưng anh ơi, mơ chỉ là mơ thôi bởi em đang cách xa anh.

Có nhiều điều em không thể vượt qua. Nhìn anh sớm tối một mình, em thầm mong cho anh gặp được duyên lành, gặp người anh yêu và yêu anh thật nhiều như em từng yêu anh. Vậy mà em thấy mâu thuẫn khi anh báo "tin vui". Em như nghẹn lại, nghe đớn đau trong lòng, chẳng ngủ được, chẳng làm việc được, gọi người khác mà bấm nhầm số anh để nghe anh đùa "sao nhiều người nhớ số này quá!". Ừ, em sẽ quên, quên lần đầu gặp anh, em hỏi "nơi anh sống, người ta đánh giá con người qua gì?", anh từ tốn "qua công việc người đó làm, qua ứng xử". Nơi đã làm nên tính cách, suy nghĩ tâm hồn anh... làm cho anh ở mãi trong trái tim em...


Ừ, em sẽ quên một cuộc picnic có anh và mọi người. Sau khi tham quan đảo làng chài về dinh Bảo Đại có một dốc cao, anh là người đưa tay kéo em lên, lên được dốc rồi em bảo "buông tay ra". Tại sao em bảo thế trong khi em muốn cầm tay anh đi hết muôn nẻo dốc cuộc đời? Anh đã buông tay em rồi. Ừ, em sẽ quên một cuộc hành trình trên chuyến xe năm nào từ thành phố Hồ Chí Minh về Nha Trang. Em cứ buồn và khóc về những chuyện không đâu của mình còn anh đang mang một nỗi buồn tay trắng. Xe về đến bến, trong quán cà fê, anh bảo đưa em về đến nhà thế mà em không chịu. Tại sao em không chịu để anh đưa về khi trong lòng ao ước giá cùng anh đi suốt cuộc hành trình đời người để khi buồn vui em san hết cho anh. Anh đã xa em rồi. Ừ, em sẽ quên...

3T