Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Đông này lại chênh vênh...

Những con đường hun hút gió… gió lạnh luồn qua từng kẽ tay, lùa vào tóc, len lỏi vào tận sâu trong tim…

Có bao nhiêu cái áo ấm, toàn thân vẫn lạnh…

Có bao nhiêu găng tay, tay mình vẫn lạnh….

Có bao nhiêu khăn quàng cổ, vẫn lạnh….

Có bao nhiêu ánh mắt… nụ cười, vẫn thấy lạnh… vì không còn ánh mắt, nụ cười quen thuộc ấy…

***

“Năm ấy... Mùa đông chưa qua hết… em đi… Vội vàng buông tay anh... Anh bỗng lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Em đến và đi nhanh như một cơn gió mùa đông… lạnh lùng… cuốn theo cả những niềm tin, những hy vọng và ước mơ nhỏ nhoi…

Anh thẫn thờ, hụt hẫng...Tự an ủi mình mọi thứ rồi cũng sẽ phôi pha theo thời gian và mùa đông sẽ qua nhanh thôi mà.

Rồi mùa đông giá buốt ấy cũng qua…"

Sao em không cùng anh qua hết mùa đông, để anh không còn lạnh giá nữa, để cho đến bây giờ… anh chưa từng có được… trọn vẹn một mùa đông ấm áp…

Mới chỉ là một nửa mùa đông thôi …

Trời đã lạnh thật rồi. Phố vẫn lạnh. Găng tay… Áo ấm… khăn quàng cổ… Nhưng chẳng gì sợ bằng gió lạnh trong tim. Thi thoảng, anh vẫn lang thang như những mùa đông năm trước... Mong tìm lại cho mình một chút hơi ấm còn vương vất đâu đây. Ngược những cơn gió lạnh lẽo, lướt qua những khuôn mặt xa lạ, tìm kiếm một ánh mắt quen thuộc… Nhớ em...Nhưng chỉ có những cơn gió vô tình cuốn đi…

Đông này… lại buốt thấu…

1 nhận xét:

  1. Bai viet ngan nhung xuc dong. Ai cung co mot thoi de yeu va mot thoi de nho. Hay giu mai trong tim nhung cam xuc du cay dang hay ngot ngao...

    Trả lờiXóa