Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

Có gì sâu hơn "Lòng Người"

"Có một cảnh tượng lớn hơn biển, đó là trời. Có một cảnh tượng lớn hơn trời, ấy là thế giới bên trong của tâm hồn mỗi con người".


Vậy thì ai có thể nắm bắt được tâm hồn, suy nghĩ của người khác? Chẳng ai cả, thậm chí ngay cả chính mình nhiều khi cũng không hiểu nổi mình nữa mà.
Chẳng đúng sao? Ôi cái thế giới này nhỏ bé quá mà cũng mênh mông quá, cái gì đúng, cái gì sai đây? Trách người ta bạc bẽo ư? Vẫn phải trách chứ, vì họ làm ta bị tổn thương, nỗi đau ấy có cố quên cũng không được. Hãy trách đi, trách nhiều vào, đừng 1 mình gặm nhấm nỗi đau.
..Và hãy nói với họ...


Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Ngọc Trinh và nghi án "Ảnh khiêu dâm" !


Khi nghi án “Ảnh khỏa thân của Hoa hậu Ngọc Trinh” bị tung lên mạng, một tờ báo đã “bắc kính lúp” soi nốt ruồi trên body người đẹp và chạy hàng tít lớn: “4 nốt ruồi tố cáo Ngọc Trinh”. Các “cao thủ” photoshop, cũng đạo mạo vuốt râu khẳng định bộ ảnh “nóng đến từng centimet” không có dấu hiệu ghép hình. Khổ thân cho người đẹp. Cô bị đòi “xử lý” vì “không đơn thuần là ảnh nude mà là ảnh khiêu dâm”. Rồi thì “Viện khoa học hình sự vào cuộc”. Rồi “Sẽ bị tước vương miện hoa hậu”…
Ngọc Trinh không khóc, không “xin cho tôi một cơ hội” như “Vàng Anh”. Không nhận “cởi truồng vì môi trường” như Ngọc Quyên. Cũng không thề thốt “vô tình” như người đẹp Tăng Thanh Hà. Cô im lặng. Cô vốn nối tiếng thật thà đến phổi bò. Sự im lặng, vì thế, có lẽ cũng không phải vì “Quyền im lặng trước scandal không liên quan đến cô”.
Nhưng như thế nào là nude, thế nào là khiêu dâm? Nhưng xử lý cái gì và vì sao xử lý? Ngay cả đưa các tiêu chí phân biệt của mỹ học ra đánh giá cũng khó có thể kết luận gì về bộ ảnh. Huống chi sẽ chẳng có ai dám, và có thẩm quyền kết luận đó là những bức ảnh của Ngọc Trinh, chừng nào cô còn lắc đầu.
“Viện Khoa học hình sự vào cuộc” ư. Thật là nhảm nhí và giàu trí tưởng bở.|
Trong các cuộc trà dư tửu hậu sau khi ngắm nghía chán chê cả trăm bức hình- được cho là của người đẹp, giang hồ đều thống nhất rằng: Ngọc Trinh rất đẹp, rất gợi cảm. Tóm lại là rất cái. Hơn đứt những thứ mà chúng ta vẫn gọi là Hoa hậu trong vài năm qua.
Và những tấm hình của một cô gái khỏa thân giống y cô, có lẽ, đã cho người xem một trải nghiệm, hoặc một hình dung thú vị. Khiêu dâm, hay gợi cảm. Cởi truồng hay khỏa thân. Lộ hàng hay khoe những đường con nóng bỏng. Có lẽ là ở cách cảm nhận của…người xem. Chỉ lạ là không hiểu vì sao người ta vừa sùng sục săn lùng, dấu dấu diếm diếm xem ảnh cô rồi ngay sau đó lại thắt cà vạt đạo đức để chửi cô như hát hay.
Còn nhớ trong cuộc thi Hoa hậu Hoàn cầu, người đẹp đã có 1 câu trả lời ứng xử không thể tệ hơn khi cô ấp úng, lí nhí, lúng túng và khổ sở ca ngợi cha mình, trước khi, rất nhanh nhảu “Em xin hết”, đúng như truyền thống của các người đẹp Việt. Khó có thể đòi hỏi hơn ở một cô gái Việt, có xuất thân phục vụ bàn bida, lại mới 19-20 tuổi đầu. Huống chi, trí tuệ thường lảng tránh những cô gái chân dài.
Nhưng thực ra, chả có ai thực sự giận dữ, thứ tình cảm mà công luận đã bày tỏ một cách mạnh mẽ khi scandal vàng ảnh vàng anh bị lộ trên mạng- dù những bức hình, được cho là của Ngọc Trinh, hầu như không che đậy.Ừ thì cố là ”Mỹ nhân nói hớ”, là “Hot girl khoe của”, là “Người đẹp thật thà”. Ừ thì cô đã trả lời ứng xử quá tệ. Nhưng cô không phải là tiến sĩ- nghị sĩ, cô không phải là nữ chính trị gia. Cô có thể cởi mà biết chắc là người ta hoặc sẽ trầm trồ, hoặc sẽ bực tức vì ghen tị. Rất đơn giản là bởi cô đẹp và tự tin với vẻ đẹp của mình (Chẳng phải là cô đã từng trả lời phỏng vấn: “Vòng 3 càng ngày càng vuông lên” và “Tôi mê nhất vòng 3 của mình”).
Sự thể sẽ khác đi rất nhiều nếu, chẳng hạn một bà giáo sư, tiến sĩ rau muống cũng đòi cởi truồng trên mạng.
Trong tuần xảy nghi án Ngọc Trinh khoe vẻ đẹp cơ thể, có hẳn hoi một sự kiện bà tiến sĩ rau muống nọ khoe vẻ đẹp “chí tuệ”.
Về mặt pháp lý, bà đã vi phạm luật quảng cáo khi quảng bá một sản phẩm bằng hình thức so sánh trực tiếp với sản phẩm cùng loại.
Rất khó để nói đó là một “thảm họa đạo đức” dù thực tế chứng minh rằng vì nói dối với nhau nhiều quá nên đôi khi người ta tưởng luôn đó là sự thật. Sẽ may mắn hơn nhiều nếu nó thuần túy chỉ là “thảm họa chí tuệ” liên quan đến kiến thức hoặc nhận thức của một giáo sư, tiến sĩ.
Một câu chuyện cởi khác, liên quan đến một vị tiến sĩ khác. Đó là vị tiến sĩ- nhà văn đệ trình 3,5 trang dự án luật Nhà văn. Nếu chỉ dừng lại ở đó thì có thể sẽ chỉ là một sự tào lao thảm họa. Đằng này, sau khi bị dư luận mắng là tào lao, vị tiến sĩ- nhà văn cởi tiếp khi ông phát biểu trên nghị trường: Nếu phải lựa chọn giữa luật Biểu tình và luật Nhà văn” thì ông vẫn chọn luật Nhà văn. Vài ngày sau đó, thảm họa thực sự đã xảy ra: “Tôi cũng không biết vì sao cần có Luật Nhà văn. Tôi chỉ thực hiện lời hứa, còn cụ thể vì sao cần có luật này thì tôi chưa nghĩ ra”.
Ngọc Trinh cởi (giả dụ những tấm hình kia là của cô), dẫu sao còn có cái để khoe: 4 nốt ruồi đẹp và một thân hình trẻ trung “nuột nà”, “trắng đều từ trên xuống dưới, từ trước ra sau”.
Nhưng không phải ai cởi cũng cho người ta thấy cái đẹp. Bởi cũng là chuyện cởi, nhưng có những người cởi áo cho người ta thấy vẻ đẹp của núi đồi và thảo nguyên, người khác cởi lại chỉ thấy toàn thung lũng, rừng rậm tăm tối.

Theo blog Đào Tuấn

Đông này lại chênh vênh...

Những con đường hun hút gió… gió lạnh luồn qua từng kẽ tay, lùa vào tóc, len lỏi vào tận sâu trong tim…

Có bao nhiêu cái áo ấm, toàn thân vẫn lạnh…

Có bao nhiêu găng tay, tay mình vẫn lạnh….

Có bao nhiêu khăn quàng cổ, vẫn lạnh….

Có bao nhiêu ánh mắt… nụ cười, vẫn thấy lạnh… vì không còn ánh mắt, nụ cười quen thuộc ấy…

***

“Năm ấy... Mùa đông chưa qua hết… em đi… Vội vàng buông tay anh... Anh bỗng lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Em đến và đi nhanh như một cơn gió mùa đông… lạnh lùng… cuốn theo cả những niềm tin, những hy vọng và ước mơ nhỏ nhoi…

Anh thẫn thờ, hụt hẫng...Tự an ủi mình mọi thứ rồi cũng sẽ phôi pha theo thời gian và mùa đông sẽ qua nhanh thôi mà.

Rồi mùa đông giá buốt ấy cũng qua…"

Sao em không cùng anh qua hết mùa đông, để anh không còn lạnh giá nữa, để cho đến bây giờ… anh chưa từng có được… trọn vẹn một mùa đông ấm áp…

Mới chỉ là một nửa mùa đông thôi …

Trời đã lạnh thật rồi. Phố vẫn lạnh. Găng tay… Áo ấm… khăn quàng cổ… Nhưng chẳng gì sợ bằng gió lạnh trong tim. Thi thoảng, anh vẫn lang thang như những mùa đông năm trước... Mong tìm lại cho mình một chút hơi ấm còn vương vất đâu đây. Ngược những cơn gió lạnh lẽo, lướt qua những khuôn mặt xa lạ, tìm kiếm một ánh mắt quen thuộc… Nhớ em...Nhưng chỉ có những cơn gió vô tình cuốn đi…

Đông này… lại buốt thấu…

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Anh xin lỗi !!! Sau này có tiền sẽ mua

Mua cho e c0n gấu kia đi a. C0n kia kìa...

Vừa nói con bé vừa dướn người lên chỉ vào con gấu to nhất được đặt trong cùng. Con gấu rất to, phải gần bằng một người. Trôg cũng khá đẹp...

- Anh... anh làm gì có tiền. To lắm, chắc là đắt. Sinh viên nghèo... a kiếm đâu ra...

Chàng trai nói với cô bé với giọng ngậm ngùi chán chán và xấu hổ nữa.

- Mua cho e đi a, a chẳng bao giờ tặng e cái gì to tát vậy. E thích con gấu đấy. . .

- Nhưng anh nói thật mà. A xin lỗi. Sau này có tiền rồi a tặng e đc không ???

- nhưng em muốn bây giờ mà.

- ...

Ừ, rồi a hứa a sẽ mua đc k?

. . . . .

- Anh ơi, chiều nay đi chơi đc k?

- A bận rồi. Khi khác đc k?

- Ừ

. . . . .

- Anh ơi, hôm nay đi cắm trại, a đi k?

- Anh k đi đâu.a có việc...

. . . . . .

- Sao cả tháng nay anh k đi chơi với e. A tránh e à?

Con bé tức tối hỏi...

- Không! Anh bận thật..

- Anh bận gì? Bận gì mà lắm thế? Bận tới nỗi o dành được 30p cho e à?

- Anh xin lỗi...

- Rồi anh trễ hẹn, thất hứa, anh hứa mấy lần nhưng a chẳng tới là sao. Em cứ phải chờ đợi a là sao?

Em không chịu được đâu...

Anh đã k cho e được bất cứ thứ gì lại còn tránh mặt em... Anh quá đáng lắm!

Và con bé bỏ đi, vội vàng. Bỏ lại chàng trai đứng như trời trồng giữa cái nắng gay gắt của buổi trưa hè...

Tối đó con bé nhắn tin : " e muon chia tay"

" sao the, a xin loi e roi ma.e gian a ak"

"e cam thay het tinh cam roi.không y a nua.voi lai e can nhjeu h0n nhug gj a co the cho e.quyet djnh vay dj.chja tay"

"Ok"
. . . . .

Và chia tay, con bé bắt đầu quen rồi yêu một người khác, trông cũng tuấn tú và khá điều kiện qua sự gjới thiệu của bạn nó. Thi thoảng nó có gặp lại người yêu cũ. Nhưng những gì nó làm là quay đi và bước tiếp...

Có lần nó nhìn người yêu cũ của mình đang nhễ nhại mồ hôi trog quán coffe vào giờ đông khách nhất. Nó tự nhủ: Đi làm kiếm tiền à? Chắc là nợ tiền nhà...

2 tháng.! Nó đã có người yêu mới được 2 tháng, cũng đồng nghĩa với việc chia tay người yêu cũ 1 khoảng thời gian gần như vậy.

. . . . . .

Máy điện thoại có tin nhắn:

" Em ra ngoài dc không?"

" Dag mua. A tjm gap lam gj"

" em ra cổng thôi, anh có thứ này muốn đưa cho em"

Nó với lấy cái ô, rồi lật đật chạy ra cổng.

- Anh tặng em. Như anh đã hứa. Món quà cuối cùng...

Nó lặng người. Là con gấu ấy. Con gấu nó đã đòi mua. Người yêu... à không, người yêu cũ nó ướt sũng trong mưa và khá run run trong cái lạnh của trận gió mùa dưới cơn mưa như trút nước, nhưng con gấu thì được bọc kín lại cận thẩn trong giấy bóng...

- Anh đã hứa tặng e, khi nào anh đủ tiền, giờ anh mới có đủ... tặng em muộn 1 tí. E sống hạnh phúc nhé!

Nó cầm con gấu to. Nặng trịch k biết vì nước mưa hay vì cái gì nữa. Nó đứng lặng đi nhìn người yêu cũ của nó đi khuất sau những gjọt nước mưa buốt tê tái.
Thì ra người yêu nó k đi chơi với nó vì anh đi làm thêm. Và anh đi làm thêm là vì nó, vì sự ích kỷ, ngu xuẩn của nó..

Người yêu nó đã buông tay nó thế đấy, k níu giữ điều gì, chỉ duy nhất 1 lời hứa với nó:

ANH SẼ MUA TẶNG EM KHI ANH CÓ ĐỦ TIỀN!

Nó khóc...giữa cơn mưa cuối cùng mà những giọt nước mưa kia nó biết rằng k bao giờ nó tìm lại được nữa....