Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Nhân ngày của Cha!


Mẹ và con
  
Đói lòng ăn trái ớt cay
Để cơm cho mẹ đôi tay ko còn
Dù cho sông cạn núi mòn
 
Một ngày còn mẹ con còn tương lai...

 @@@

Cha tôi 


Khi 4 tuổi: "Cha tôi có thể làm bất cứ điều gì"
5 tuổi: "Cha biết tất cả mọi thứ"

6 tuổi: "Cha tôi thông minh hơn cha bạn"

8 tuổi: "Cha không hẳn biết chính xác tất cả mọi thứ"
14 tuổi: "Thời trước của cha, mọi thứ khác bây giờ"

16 tuổi: "Cha chẳng biết gì về điều đó cả"

18 tuổi: "Cha thật là lạc hậu"

21 tuổi: "Cha tôi ư? Ông ý thật cổ hủ và cố chấp"

27 tuổi: "Hình như cha đã từng nói về điều này..."

30 tuổi: "Có lẽ phải hỏi xem cha nghĩ thế nào về chuyện này"

35 tuổi: "Tôi nên hỏi ý kiến cha khi bắt đầu việc này"
 @@@@@@@




   Hai năm trước, Dallas Wiens đang sơn những cửa sổ tại một trong những nhà thờ ở Fort Worth, dòng điện cao thế đã phóng thẳng vào cơ thể anh, bị phá hủy toàn bộ gương mặt. 

Điều khiến cho ta chú ý đến là hai tấm hình khác nhau này. Khi khuôn mặt người cha đã biến thành một dị nhân, nhưng cô con gái tựa như thiên sứ nhỏ, vẫn một mực yêu cha, luôn động viên khích lệ cha mình, đó thật sự là nguồn khích lệ tinh thần lớn nhất cho anh vượt qua cơn đau trong khoảng thời gian đó.
 


@@@@
BÀN TAY CHA

Anh con trai đi làm được vài tháng có dịp ghé thăm nhà.

Bữa cơm chiều, anh cứ nhìn chòng chọc vào chiếc đồng hồ trên tay người cha. Người cha thầm nghĩ: "Chắc con nó cần..."
Ăn cơm xong người cha gọi con trai ra bàn uống nước, ông bảo: "Con mới đi làm, cũng cần biết giờ biết giấc".

Rồi ông tháo đồng hồ đưa cho con.

Người con trai cầm đồng hồ, bấm lại hai lần rồi đeo vào tay cha, rươm rướm nước mắt:

- Dạo này ba gầy quá, dây đồng hồ tuột cả xuống bàn tay...
 

Yêu thêm lần nữa !

 Có những thứ ngỡ đơn giản, nhưng kiếm tìm được nó, giữ gìn được nó, lại là cả một chặng đường lắm khúc quanh co...

Một lần khẽ nắm hờ bàn tay là vụt bay tất cả. 
Em được gì sau mỗi cuộc chia ly? Anh được gì sau một câu tạm biệt?
Em bớt hồn nhiên. Còn Anh mỏi mệt. 

Nước mắt chảy tràn trong những giấc mơ sang…

Ngày chủ nhật…
Điện thoại reo. Một dãy số không có trong danh bạ. Ngạc nhiên và do dự, cô ấn phím nghe. Giọng nói đầu bên kia vang lên trầm ấm, chúc cô buổi sáng tốt lành. Và một vài câu hỏi thăm bâng quơ…

Trời bất chợt mưa. Tim cô khẽ nhói lên. Hơn bốn năm rồi thì phải, kể từ cái ngày cũng mưa rả rích ấy. Trong một góc của quán cà phê nhỏ, Nguyên ngồi đối diện với cô, xoay xoay ly cà phê thơm nức vị rượu whisky Ai len. Cô nhìn thẳng vào mắt anh:
- Anh có chuyện gì muốn nói với em phải không?
- Sao em biết?
- Vì em biết – cô mỉm cười, nụ cười có ý nghĩa xuyên thấu, và một thoáng không bình yên trong lòng.
- Em đang đoán?
- Không. Em đang chờ.
Nguyên nhìn thật sâu vào đôi mắt người yêu, siết nhẹ tay cô.
- Anh yêu em.
Cô bật cười. Tiếng cười trong như nắng sớm. Anh khẽ nhăn trán, nghiêm túc nhắc lại:
- Anh yêu em. Đó là sự thật, và anh sẽ còn yêu em rất nhiều…
Cô ngồi lắng lại, nhận ra điều gì đó rất lạ. Tay cô nằm ngoan trong cái siết ngày càng chặt của anh.
- Sao thế anh? – Cô khẽ khàng – Anh đang làm đau tay em đấy.
- Anh xin lỗi – Tay anh nới lỏng, nhưng vẫn không rời bỏ bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô.
Ánh mắt anh im lặng yêu thương, trìu mến mà buồn thăm thẳm. Chưa bao giờ cô thấy anh như thế. Bỗng nhiên, cô mơ hồ sợ… Không nhìn thẳng vào anh được nữa, cô bối rối quay ra nhìn những hạt mưa đều đặn bên hiên. Một cảm giác rất lạ, gần như là bất ổn xâm chiếm lòng cô.
Anh vẫn lặng lẽ ngắm nhìn người yêu, như để khắc ghi mãi mãi hình bóng cô vào trái tim mình. Lúc này, anh là của cô, trọn vẹn cả linh hồn, nhưng ngày mai… không, chỉ một lúc nữa thôi, khi anh quay lưng đi, thì anh đã là một thằng phản bội, không chỉ với người con gái mong manh đang ngồi trước mặt, mà còn với chính bản thân anh.

Thời gian tưởng chừng như kéo dài vô tận. Cô ngập ngừng đánh thức dòng suy nghĩ của anh:
- Mình về đi anh!
Đưa cô về trên con đường quen thuộc, lòng anh đau muốn khóc. Lẽ nào, đây lại là lần cuối cùng anh được cô vòng tay ôm như thế? Rồi ngày mai sẽ thế nào, anh cũng chưa biết, nhưng hơn lúc nào hết, anh muốn níu giữ khoảnh khắc này, muốn thêm một giây phút bên cô. Cô nói gì đó, nhưng anh không nghe rõ. Phải một lúc, anh mới nhận ra mình đã đi quá nhà cô…
- Từ ngày mai, em phải biết tự chăm sóc cho mình nhé! – Anh nói khi bước song song bên cô vào sân chung cư.
- …
Một dấu hỏi trong mắt cô, như thể cô còn chưa hiểu được những gì anh vừa nói.
- Em phải chịu khó ăn uống, làm việc vừa thôi, phải giữ sức khỏe, đừng đi ngủ muộn, đi đường phải cẩn thận… – Anh vẫn nói không ngừng.
- Anh…
- Và em cũng đừng nhớ anh nữa – đôi mắt anh ánh lên vẻ tuyệt vọng – nhất định đừng nhớ anh nữa, quên anh đi, em nhé!
Cô ngỡ ngàng, đứng sững.
- Tại sao? – giọng cô lạc đi, như của một người lạ – Anh đang nói gì thế?
- Sự thật là… Anh sắp lấy vợ. Anh sắp cưới. Anh là một thằng phản bội. Em phải quên anh đi! – anh dằn mạnh từng từ, như muốn xé toang lồng ngực.
- Không! – Cô bất ngờ phản kháng, giọng nói hoang mang và giận dữ cùng cực – Anh đừng có đùa dai như thế!
- Anh xin lỗi…

Cô nhìn gương mặt anh, bàng hoàng nhận ra điều anh nói. Bao nhiêu câu hỏi quay cuồng, cô cũng không nhớ anh đã nói gì, không nhớ cô về như thế nào. Chỉ biết, khi cô tỉnh dậy ở trong bệnh viện, ánh mắt lo lắng, xót xa của mẹ khiến cô gục vào vai bà khóc òa như một đứa trẻ.
Vài tuần sau, cô được tin anh cưới. Vợ anh là một cô gái đẹp, nghe nói cũng là tiểu thư con nhà. Nghe người ta bàn tán, cô cười chua chát với nỗi uất hận trào lên. Cô học sống với những ngày cô đơn, học sống với nỗi tủi hờn khi nhìn thấy một cặp tình nhân tay trong tay, cô tự vùi mình trong công việc, học hành, để mặc thời gian qua đi. Cô bằng lòng theo gia đình chuyển vào Sài Gòn với quyết tâm rời xa Hà Nội, cho quên đi ngày tháng, quên đi những ngóc ngách kỷ niệm của một thời hoa nắng. Dòng người trôi đi, dòng đời trôi đi, vậy mà trái tim cô vẫn khép chặt trước những ngỏ yêu. Không ai ở đây biết vì sao nụ cười của một cô gái trẻ giỏi giang, năng động và xinh đẹp người Hà Nội lại mang đến ấn tượng về nỗi buồn tê tái đến dường ấy. Chỉ mình cô hiểu rằng, cô vẫn không thể trốn chạy trái tim mình, đó mới là nơi chất chứa những kỷ niệm cùng nỗi đau dai dẳng luôn còn hiện hữu…
Cũng đã hơn bốn năm… Ông trời khéo an bài để ngày hôm qua cô bỗng nhiên gặp lại anh ở nơi đất khách quê người này. Đối diện với anh trong cuộc hội thảo, cô vẫn nghe tim mình loạn nhịp trước một ánh mắt dịu dàng, có phần chịu đựng, dù chỉ dừng lại ở cái gật đầu chào xã giao khi sếp của cô dừng lại nói chuyện với anh. Với tư cách trưởng phòng kinh doanh, cô miễn cưỡng đưa cho anh danh thiếp của mình, để sáng nay, cô lại nghe tiếng anh trong điện thoại, ấm áp như ngày nào…

3h chiều, một tin nhắn của Từ Huy, anh bạn khá thân thời đại học ngoài Hà Nội, rủ cô đi uống cà phê. Cô lưỡng lự, rồi quyết định „Ok“. 15‘ sau, Từ Huy đã đứng trước cửa nhà cô. Cô cười cười khi mở cửa cho bạn:
- Khiếp, tên lửa nhỉ? Tôi còn chưa chuẩn bị xong.
- Chuyện! – Từ Huy nheo mắt – Úi chà, công chúa, không cần chuẩn bị nữa, nàng lúc nào cũng xinh đẹp rồi.
- Haha, mèo khen mèo dài đuôi!
- Huy nói thật, Diệp Chi lúc nào cũng là „kim chi ngọc diệp“ mà.
Cô liếc Huy một cái thật sắc, rồi quày quả bỏ vào nhà, cho Huy theo sau. Từ Huy nhìn cô, ngơ ngẩn, xao xuyến. Anh đã thầm yêu cô từ những ngày còn là cậu sinh viên nhút nhát, không dám tỏ bày, đắng lòng nhìn cô đi yêu người khác mà vẫn phải cố gắng tỏ ra là người bạn tốt, để rồi sau ngày tốt nghiệp, anh lẳng lặng vào đây, mong quên đi mối tình đơn phương. Nhưng sự xuất hiện tình cờ của Diệp Chi một lần nữa khiến anh chao đảo, làm sống lại những tình cảm, khao khát mà anh muốn cất giấu thật sâu trong lòng. Không biết chuyện gì đã xảy đến với cô, mà đôi mắt của cô cứ mang nỗi buồn làm anh se sắt. Đang mải mê suy tư, anh đã thấy cô bước ra ngoài, trẻ trung với quần jean và áo phông, mái tóc dài được buộc cao giản dị. Anh nhận xét:
- Trông Chi vẫn y như thời sinh viên. Ai mà ngờ đây đã là một „bà sếp“ nhỉ?
- Thôi bạn già ơi, đi với Huy tôi mới được thoải mái thế này, để tôi tự nhiên được không?
- Thì Chi cứ tự nhiên, nhưng đính chính nhé, Huy chưa già đâu đấy.
- Ok. Thế thì mình tôi già. Giờ đi không?
- Đi chứ. Lên xe đi.
Diệp Chi hài lòng với quán nước khá dân dã, yên tĩnh ngay trong lòng phố xá, dường như cách biệt hẳn với cái ồn ào của mảnh đất sôi động này. Nó làm cô chợt nhớ về Hà Nội… Hình như mùa này, Hà Nội đã bắt đầu phảng phất mùi hoa sữa…
 

Ngày… tháng… năm…
Gặp lại em hoàn toàn tình cờ sau những ngày dài vắng bóng, trái tim anh lại dâng trào nỗi nhớ thương da diết. Diệp Chi ơi, em có biết sự xa cách của em khiến lòng anh tan nát đến thế nào không? Mà, cũng phải thôi, anh làm sao dám đòi hỏi ở em một điều gì hơn thế, khi anh là kẻ quay lưng lại với tình yêu của chúng mình. Nghe giọng nói em nhỏ nhẹ mà hờ hững đến lạnh lùng, anh càng thấy tội lỗi mình chồng chất. Anh muốn nói với em bao điều, muốn thấy lại nụ cười rạng rỡ của em, nhìn ngắm gương mặt em bừng sáng, hôn lên cái trán bướng bỉnh, cái mũi hếch và cả đôi môi hay hờn dỗi của em… nhưng anh lại ngàn lần không dám. Một thằng đàn ông đã phản bội em thì vì lý do gì cũng không có tư cách ấy phải không em?
Cuốn nhật ký tình yêu của ta đây, anh vẫn giữ gìn cẩn trọng, chỉ có mình anh ghi tiếp những dòng chữ yêu thương cho em, và chỉ mình em.
Cuộc hôn nhân nghĩa nặng hơn tình không giam được một tâm hồn sôi nổi yêu em. Anh đã cố gắng, cố gắng rất nhiều để làm một người đàn ông có trách nhiệm, một người chồng chu toàn với vợ đến giờ phút cuối cùng của cô ấy, nhưng anh thừa nhận với bản thân là mình thất bại, vì anh không thể quên em.
Gấp cuốn nhật ký lại, Nguyên ngó mông lung ra ngoài cửa sổ, anh như nhìn thấy cảnh tượng của hơn bốn năm về trước, vào một ngày mà người đàn bà gần như quỳ xuống để cầu xin anh:
- Chỉ có cháu mới giúp được nó thôi – bà Trâm nhìn anh, van vỉ – Kiều Linh nó yêu cháu từ lâu rồi mà.
- …
- Nó… cần có nghị lực để chiến đấu với bệnh tật – mắt bà hoe đỏ – mà giờ nó lại buông xuôi tất cả… bác xin cháu… hãy giúp bác kéo nó lên…
Hình ảnh cô bé mà anh coi như em gái từ nhỏ hiện lên khiến anh động lòng. Anh gật đầu, trấn an người mẹ đang đau khổ và tuyệt vọng:
- Vâng, xin bác đừng quá bi lụy, cháu sẽ cố gắng thuyết phục em Linh. Mọi chuyện sẽ ổn mà bác!
Anh chưa từng hối hận về câu nói đó, càng chưa từng hối hận khi dành một thời gian dài ở bên chăm sóc Kiều Linh, làm cô vui, giúp cô có thêm sức mạnh đương đầu với những đợt điều trị căn bệnh ung thư phổi quái ác, cho tận đến lúc cô không thể chống chọi thêm được nữa…

Nguyên cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại Diệp Chi nữa, cứ ngỡ cô đã yên vui với mái ấm gia đình ở phương Nam ấm áp. Ấy thế mà, trái đất tròn, một chuyến công tác ở Sài Gòn đã cho anh một lần nữa đối diện với cô, chỉ khác, đôi mắt cô đã không còn trong veo như nắng, mà nhuốm màu u uẩn, cô độc… Đôi mắt ấy ám ảnh anh, khiến anh đau lòng, và lại làm bùng lên trong anh một tình yêu còn âm ỉ… Anh băn khoăn tự hỏi, nếu nói ra mọi chuyện, liệu cô có thể trở lại bên anh thêm một lần nữa không?
Trở về Hà Nội vào những ngày cuối năm nhộn nhịp, để lại sau lưng tiếng thở dài buồn bã và câu nói nửa đùa nửa thật của Từ Huy: „Về Hà Nội chơi chán thì vào lại đây nhé, Huy và Sài Gòn lúc nào cũng sẵn sàng đón Chi hết!“, cô nhìn bạn, cảm động: „Ở lại mạnh khỏe nhé, bạn tốt! Cảm ơn vì lúc nào cũng ở bên Chi. Mong Huy sớm tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình.“ Từ Huy thầm thì khi cô vào làm thủ tục check in: „Nhất định phải hạnh phúc, Diệp Chi nhé!“…
Diệp Chi thả mình vào cái lạnh của xứ Bắc với những bước chân thong thả hiếm có trong dòng người hối hả. Cô miên man suy nghĩ về buổi hẹn kỳ lạ với người phụ nữ tên Trâm. Trong không gian yên tĩnh của cà phê Trịnh, cô ngồi lặng đi nghe từng lời bà nói, về lý do bà tìm đến cô. Mắt cô nhòa đi khi câu chuyện còn chưa kết thúc. Bà đưa cho cô một bức thư, nét chữ nghiêng nghiêng mềm mại: „Gửi chị Diệp Chi“
„Hà Nội, ngày… tháng… năm…
Chị Diệp Chi thân mến,
Khi chị cầm trên tay lá thư này thì em đã không còn trên đời này nữa. Em muốn một lần đến trước mặt chị để tạ tội, nhưng em không dám chị Chi à… Xin chị hãy hiểu cho em…
Em là Kiều Linh, là người mà anh Nguyên đã lấy, nhưng chưa và không bao giờ là người anh ấy yêu cả. Anh ấy vẫn vậy, chỉ coi em như một đứa em gái thôi… Em biết điều đó. Em cũng biết anh ấy yêu chị, mãi mãi chỉ có chị… Nhưng em vẫn đành lòng „đánh cắp“ anh ấy từ chị, em thật nhỏ nhen, xấu xa, ích kỷ có phải không hả chị? Chị cứ mắng em đi, nhưng đừng giận em, đừng giận anh Nguyên mà tội nghiệp chị ơi! Nếu em không bệnh, anh Nguyên sẽ không đến bên em như thế. Nhưng anh ấy quá tốt lại khiến em càng cảm thấy mình chẳng ra gì. Em đã tước đoạt của anh ấy sự tự do, niềm hạnh phúc được ở bên người anh ấy yêu. Nhiều lần em ghen tị với chị lắm, khi mà anh ấy vô thức nói về chị với một ánh mắt đắm say và hạnh phúc không thể che giấu. Những lúc ấy, em hiểu rất rõ ràng rằng phải trả anh ấy về với chị. Nhưng em lại quá hèn nhát và yếu đuối. Em không đủ can đảm để rời xa anh. Thế là em vẫn tiếp tục tự lừa dối mình…Em xin chị hãy tha thứ cho em, đừng trách anh Nguyên nữa. Tất cả lỗi là do em. Chị hãy trở về bên anh ấy, chị nhé! Chỉ có ở bên chị, anh Nguyên mới thực là mình. Ở nơi xa xôi nhất, em vẫn sẽ cầu chúc cho anh chị được hạnh phúc…
Em
K.L.“
Diệp Chi nhìn vào bức thư, từng giọt nước mắt lăn dài. Nét bút run rẩy trong những dòng cuối, như tiếng nấc nghẹn ngào của cô gái trẻ. Cô nắm lấy đôi tay của bà Trâm, siết chặt. Bà nén xúc động, từ tốn:
- Bác xin lỗi, vì bác mà hai đứa chia rẽ bao năm…
- Bác đừng nói thế ạ – cô an ủi – chuyện không đành mà bác!
- Ừ, em Linh nó vắn số… – bà thở dài – nếu cháu còn yêu thương thằng Nguyên, cháu về với nó đi. Bác đi tìm cháu mấy năm nay không phải chỉ vì di nguyện của em Linh, mà thực lòng mong Nguyên nó được đoàn tụ với cháu. Nó là một đứa con trai tốt cháu à!
Một tin nhắn đến kéo cô khỏi dòng hồi tưởng, trong khi bước chân đưa cô vào một con ngõ rất quen, nơi có quán nhỏ lãng mạn mà lần đầu tiên cô và Nguyên trao lời yêu. Số của anh: „Em đang làm gì? Hôm nay Hà Nội lạnh. Cuối năm, Yesterday vắng lắm…“. Cô không nhắn lại, bước nhanh hơn vào quán. Anh ngồi một mình, lặng lẽ, như đã hòa lẫn với khung cảnh yên tĩnh xung quanh.
- Em! – Anh sững người, ánh mắt bừng sáng những tia yêu thương, trìu mến – Em thật sao?
- Vâng… – cô chớp mắt, giấu đi sự xúc động và bối rối – em đến rồi.
Anh kéo ghế, vẫn nhìn cô chăm chú, như thể sợ chỉ chớp mắt thôi, cô sẽ lại biến mất ngay trước mắt anh. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống. Hai người im lặng cho đến lúc một ly cà phê sữa được mang ra cho cô.
- Em biết mọi chuyện rồi. – cô hắng giọng.
- Em biết… Chuyện gì cơ?
- Uhm, bác Trâm vào Sài Gòn gặp em, bác ấy đã kể cho em nghe.
Anh sửng sốt.
- Anh xấu lắm, anh đã biến em thành người xấu mất rồi!
- Anh… anh xin lỗi. Anh…
- Nhưng em không trách anh nữa. – giọng cô nhỏ đi – em về đây, để nói với anh, mình sẽ yêu nhau thêm lần nữa nhé!
Nguyên giang rộng vòng tay cho cô ùa vào lòng mình, một nụ hôn dài ngọt ngào của những khao khát từ bao nhiêu năm cuốn họ lại với nhau, hơi thở cùng hòa chung nhịp thành đôi trái tim hạnh phúc. Anh hít hà mùi thơm dìu dịu trên mái tóc và trên da thịt cô. Đã bao lâu rồi, anh vẫn mơ được ôm cô thật chặt như thế này… Anh khẽ đặt môi lên mái tóc dài của cô, thầm thì:
- Anh sẽ không bao giờ để mất em nữa! Cảm ơn em đã về lại bên anh, cho anh có cơ hội được yêu em thêm lần nữa… và yêu em hơn rất nhiều!





Thành công! Bạn nghĩ gì về hai từ ấy?

Trên mạng xã hội Facebook, bài văn của một học sinh lớp 10 chuyên Văn một trường chuyên ở Hà Nội về "một bài học ý nghĩa, sâu sắc mà cuộc sống đã tặng cho em" đang nhận được nhiều chia sẻ. 
 Theo giới thiệu, bài văn được viết ngày 6/9/2006 và nhận điểm 9 với lời phê:: "Cảm ơn em đã tặng cô một bài học, một lời động viên vào lúc cô cần nó nhất. Em đã thực sự thành công đấy. Mong em tiếp tục thành công"
Dưới đây là nội dung bài viết. 

    Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng, đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. 
Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ. Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đóa hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ. 
    Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ, cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?
      Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công – bị – trì – hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công. 
     Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ – người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ – người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế? 
     Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khóa – học – của – một- người – cha. 
    Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó. 
    Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công. Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich – ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. 
    Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế! Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. 
      Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.

Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2012

Khi người ta không yêu nhau nữa !...

Khi người ta không còn yêu nhau nữa ,
Câu hỏi thăm cũng trở nên thừa,
 Sự quan tâm nay trở thành khó chịu,
Như sợi dây nào níu giữ cánh diều bay…

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Kỷ niệm qua như gió cuối chân trời
Mười năm hẹn, vàng theo mùa hoa cải

Để con bướm vàng, ai đó rong chơi

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Con đường quen xa ngái đến lạ lùng

Người không tới, hay đi hoài không tới

Giọt mưa chiều rơi xuống giữa mông lung
Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Nụ cười xưa, nay gượng gạo mất rồi
Đôi mắt nhìn không còn men sóng sánh.

Bên cạnh một người mà cứ dõi xa xôi
Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Duyên nợ, số trời, người lấy để biện minh:
” Mình không hợp thôi chia tay người nhé
Rồi mai sau gặp người khác hơn mình”


Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Cứ tự nhủ mình phải cứng cáp lên
”Người đổi thay đâu phải người có tội
Can cớ gì mà nghĩ nhớ hay quên?”