Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Nhân ngày của Cha!


Mẹ và con
  
Đói lòng ăn trái ớt cay
Để cơm cho mẹ đôi tay ko còn
Dù cho sông cạn núi mòn
 
Một ngày còn mẹ con còn tương lai...

 @@@

Cha tôi 


Khi 4 tuổi: "Cha tôi có thể làm bất cứ điều gì"
5 tuổi: "Cha biết tất cả mọi thứ"

6 tuổi: "Cha tôi thông minh hơn cha bạn"

8 tuổi: "Cha không hẳn biết chính xác tất cả mọi thứ"
14 tuổi: "Thời trước của cha, mọi thứ khác bây giờ"

16 tuổi: "Cha chẳng biết gì về điều đó cả"

18 tuổi: "Cha thật là lạc hậu"

21 tuổi: "Cha tôi ư? Ông ý thật cổ hủ và cố chấp"

27 tuổi: "Hình như cha đã từng nói về điều này..."

30 tuổi: "Có lẽ phải hỏi xem cha nghĩ thế nào về chuyện này"

35 tuổi: "Tôi nên hỏi ý kiến cha khi bắt đầu việc này"
 @@@@@@@




   Hai năm trước, Dallas Wiens đang sơn những cửa sổ tại một trong những nhà thờ ở Fort Worth, dòng điện cao thế đã phóng thẳng vào cơ thể anh, bị phá hủy toàn bộ gương mặt. 

Điều khiến cho ta chú ý đến là hai tấm hình khác nhau này. Khi khuôn mặt người cha đã biến thành một dị nhân, nhưng cô con gái tựa như thiên sứ nhỏ, vẫn một mực yêu cha, luôn động viên khích lệ cha mình, đó thật sự là nguồn khích lệ tinh thần lớn nhất cho anh vượt qua cơn đau trong khoảng thời gian đó.
 


@@@@
BÀN TAY CHA

Anh con trai đi làm được vài tháng có dịp ghé thăm nhà.

Bữa cơm chiều, anh cứ nhìn chòng chọc vào chiếc đồng hồ trên tay người cha. Người cha thầm nghĩ: "Chắc con nó cần..."
Ăn cơm xong người cha gọi con trai ra bàn uống nước, ông bảo: "Con mới đi làm, cũng cần biết giờ biết giấc".

Rồi ông tháo đồng hồ đưa cho con.

Người con trai cầm đồng hồ, bấm lại hai lần rồi đeo vào tay cha, rươm rướm nước mắt:

- Dạo này ba gầy quá, dây đồng hồ tuột cả xuống bàn tay...
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét