Đôi khi nằm lặng yên nhắm mắt lại thả trôi dòng suy nghĩ, tìm đến một miền xa xưa, gặp lại người nơi ấy, chỉ có ta và em, không ai khác, không gì khác, chỉ còn cảm xúc dẫn đường...;
Nhưng cuộc sống lại không như vậy, cuộc sống đôi khi không thuộc về bản thân mình, mà thuộc về những người khác. Vì người ta sống để yêu, chứ không thể yêu để sống. Có lẽ vậy.
Một buổi chiều cuối thu, lơ đãng nhìn ra cửa sổ, ánh sáng dịu dàng yếu ớt cuối ngày hắt vào, lại nhớ về một cảm xúc từ rất lâu rồi...; rồi tự nhủ: Cảm xúc cũng chỉ là cảm xúc.
Lẽ nào giờ ta lại cùng nhau trên con đường đời tấp nập, nếu thuộc về nhau hãy trở lại.
Nhưng, khi đã đi mất rồi liệu còn có thể trở lại?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét